Bài nổi bật

Trong Lúc Ăn Một Bát Phở Gia Truyền – Nguyễn Thị Thu Huệ

Truyện đêm khuya – Đúng lúc thằng nhóc mặt đầy trứng cá vừa bóp nặn bung bét chảy nước vàng vàng đỏ đỏ của máu và dịch bưng đặt trước mặt cô bát phở tái gầu, ngoài cửa, hai chiếc xe máy mới bóng màu sơn đỗ xịch. Bốn thanh niên, đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang dựng xe, tỉnh bơ, vênh váo đi thẳng vào bàn góc trong. “Ba nạm gân, một tái không hành, hai quẩy, bốn trà đá, tám trứng chần cả lòng trắng, bát hành tây giá sống riêng”. “Có ngay”. Chủ quán đang dán băng dính cầm máu khắp mặt, kết quả của cuộc tân trang sắc đẹp xăm lông mày tẩy nốt ruồi, hào hứng đáp. Liền đó là tiếng dao chặt trên thớt chan chát, tiếng đập bẹt những củ hành sống. Rồi những bát phở nghi ngút hơi thơm ngậy mùi mỡ bò ngang qua cô.
Cô vắt chanh, lấy thìa dấm tỏi thơm vị chua, vài lát ớt vàng, chút tương ớt cho màu sắc, bắt đầu ăn sợi phở nóng đầu tiên.
Phở Gia truyền này có từ thời Pháp. Ông chủ người Nam Định, kéo cả nhà lên Hà Nội lập nghiệp. Ông chết đã lâu. Con trai trưởng, con trai thứ tiếp quản Gia truyền cũng chết đã lâu. Nay là đời cháu. Sau mỗi một lần thay chủ, dù là người chính tộc, hương phở gốc lại một lần phôi pha. Ngày xưa. Ông già cẩn thận tự muối vài chục chum mắm chắt cá cơm để nấu nước dùng. Thịt bò tự tay chọn, không chỉ dẻo dính mà phải thơm. Miếng gầu luộc chín, cách mấy dãy phố nhà nào ăn cơm nước rau muống chay, vẫn như ăn miếng bò chín đậm đà hương luộc bằng nước mắm cốt. Bây giờ, bọn cháu ông bán thêm phở xào, phở tươi cuốn, bò cuốn pho mát hay cải xanh. Phở Bắc nhưng thả giá sống kèm hành tây.
Cô ăn phở ở đây từ bé. Trí nhớ tốt, nên mỗi đời đổi chủ, bát phở quen không chỉ thay từ bát men sứ sang bát nhựa cứng, mùi hương phở đậm cốt mắm chắt sang mùi hoa hòe, quế nướng, mà thay luôn cách phục vụ. Ngày xưa, từ ông chủ đến người chạy bàn thấy khách giống như gặp họ hàng xa, lịch sự ân cần thuộc tính từng người nếu đã ăn một lần. Hai năm sau quay lại, vẫn nhớ bác này nước trong, không hành, hay cô kia nhiều bánh, ít thịt. Giờ, nhân viên thuê dễ dãi miễn lương tháng rẻ. Rẻ thì luôn kèm theo sự bẩn, giọng điệu lời nói bỗ bã, coi khách đến ăn không khác ăn xin, ăn quỵt.
Biết là thế, nhưng cô vẫn tự thưởng cho mình mùi hương phở bò quen quen, góc phố quen quen mỗi sáng chủ nhật. Sáng duy nhất thong dong. Lát ăn xong, cô sẽ băng ngang đường, nơi ngã ba phố, dưới tán cây bàng lá đỏ mùa đông, vào “Héo hon cà phê”. Nơi cô có thể ngắm xe máy ô tô vùn vụt lao qua trên bờ đê cao, có thể ngồi hàng giờ, chỉ để nhìn, để nghe trong hơi gió lạnh, thoảng mùi cà phê nồng ấm, mùi lá cây giập vỡ sau cơn mưa, mùi nhà ai kho cá, mặn đắng nước mắm, hay mùi bánh chuối rán bà béo gốc cây đa sát cổng đình.
Choảng.
Sau tiếng bát rơi, không vỡ, là mẹ mày, ăn uống lúc nào cũng hậu đậu.
Đang nhấm miếng gầu mỡ thái mỏng thơm ngậy, cô giật mình, quay sang.
Quán đã đông. Phía bát rơi là góc bốn thanh niên. Ăn nhiều thứ hỗn độn, trước mặt đến chục cái bát. Cốc trà đá la liệt. Thằng gạt tay rơi cái bát xuống đất, tỉnh bơ. Thằng bên cạnh nhặt, im lặng. Thằng chửi bậy là thằng không làm rơi, cũng không cúi nhặt. Phía khác. Hai ông bà già, quần áo trang trọng từ trong tới ngoài, cốt cách ngay ngắn như đang tiếp khách ngoại giao chứ không phải ngự nơi hàng phở. Bà vợ lịch sự khều từng sợi phở như sợ bánh phở đau. Ông chồng thì nhấm củ hành với chén rượu. Nhìn vu vơ, nhưng tâm trạng. Phía khuất nhất, là một người đang ông râu rậm, mặt lì, cắm cúi nhai.
Tất cả đều nhìn cô ẩn chứa điều gì. Trừ bàn của bốn thanh niên ăn uống ồn ào. Nếu là người quen, gặp ánh mắt kiểu này là đọc được họ muốn nói gì. Nhưng là người lạ, nên cô chịu. Nhưng dứt khoát là họ muốn nói điều gì đó. Bà già còn vờ kéo sợi phở vào miệng, hất hất cái đầu ra hiệu. Khi cô chăm chú nhìn, bà lại cúi xuống, tỉnh bơ. Người đàn ông rậm râu cũng nhìn cô chăm chú. Đôi mắt đen, sâu như xoáy xuyên vào ruột, nhưng không thể hiểu ông ta muốn gì. Cô lại cúi xuống ăn. Dấm và chanh cộng tương ớt, cho vào bát không nhiều, nhưng để lâu thành chua. Miếng phở trong miệng không còn thơm ngọt và thấm thía qua lưỡi. Có cảm giác bất an, cô ngẩng lên. Lần này thì bà già không e dè, lấp ló nhìn cô qua sợi phở nữa, mà là hất hất mặt ra hiệu. Vòng hất của bà rất cụ thể như sau: hất cái một, về phía bốn thằng thanh niên bặm trợn. Hất veo cái thứ hai quyết liệt hơn, vào cái túi da khá to của cô để trên chiếc ghế cách người khá xa. Hất cái thứ ba, ánh mắt xuyên thấu sắc lẹm, lời nhắn: “Cất ngay cái túi đi”
Cô lạnh người. Không kịp gật đầu đáp lễ thì bà già đã duyên dáng trở lại, cúi xuống tiếp tục khều những sợi phở, như không có ba cú ra lệnh vừa rồi. Tự gồng mình che giấu từng cơn run đang chạy khắp người, cô lấy chân, kéo cái ghế lại gần, chợt thấy cái túi to thật. Một hộp trang điểm. Hai tuýp kem. Một bôi tay, một bôi cổ dưỡng da mùa đông. Cuốn truyện đọc dở, định sang “Héo hon cà phê” đọc nốt. Vài cái đồ lặt vặt. Tiền chắc không đến một triệu. Nhưng đúng là cái túi rất to, bằng da thật, nên không thể nghĩ trong đó lỉnh kỉnh những thứ vô giá trị.
Bát phở chua loét. Cô ăn cố, vẫn còn một nửa.
Ngoài cửa. Một chiếc xe thùng đỗ xịch. Bên thành xe, là những ngọn lửa đỏ chót, nhảy múa giữa dòng chữ “Bà Hỏa đã đến”. Nhảy phốc từ thùng xe xuống một thanh niên cao, gầy bụng mỏng lép, tóc cợp gáy, tay xách cái cân bàn to, đặt xuống sát đuôi ô tô. Trên thùng xe, còn hai thằng, tóc cũng dài, người cũng gầy. Chúng hoạt động như rô bốt điều khiển, rất uyển chuyển, nhịp nhàng. Thả ba cái bình ga cao bằng đầu người xuống ầm ầm. Chúng hô hét bà chủ băng dán linh tinh trên mặt ra mà nhìn cân. Bà chủ đang đếm tiền lẻ, chổng mông quần đính đầy đá lấp lánh xanh đỏ lên quát lại “Để bố mày tìm cái sổ ghi lần trước đã. Cân chúng mày điêu bỏ mẹ, lần nào cũng hao”. “Thế thì bố lấy cân nhà bố ra đi cho nó chắc. Bọn tôi cũng chỉ là cái thằng chở đến, thay lắp. Chẳng may nổ cụ nó cái bình nhà hỏa này, chúng tôi thành vịt quay Bắc Kinh, chứ chủ nó ở ở nhà vểnh râu xem vô tuyến”. “Thì tao nói để chúng mày nhìn cân cho kỹ, chứ có phạt chúng mày đâu mà đã cãi. Tao nói chưa xong chúng mày đã cãi xong thế là thế nào”. “Gớm, hôm nay trông bố gớm quá. Đàn bà con gái lại cứ thích làm bố mới akay chứ”. Hai bên chan chát qua lại, nghe thì như sắp có đánh nhau, nhưng miệng ai cũng toét ra cười. Gần đấy. Bếp ga lửa phun phừn phựt. Thằng bếp chính mặt cũng đầy mụn, mặc áo trắng nấu bếp toàn thân ố vàng màu phẩm đang xào đĩa phở cho một thằng nhóc liếm mép nuốt nước bọt nhìn chằm chằm đợi. Tay đeo găng dày, cầm một bên cán chảo diệu nghệ như múa. Hất bánh phở tung lên cao rồi hứng dưới, đặt vào quầng lửa ngùn ngụt bao quanh, liếm cả vào trong lòng chảo. Hất. Hạ. Hất. Hạ. Một màn tung hứng xiếc điêu luyện. Ba bình ga to được vần vào gần khu nấu nướng. Những ngọn lửa nhảy nhót liếm quanh chiếc chảo mỡ. Thỉnh thoảng gió tạt phải, lửa lượn sang phải. Gió tạt trái, lửa phần phần hắt sang phía mấy bình ga.
Mắt cô bùng sáng ánh lửa đỏ của bình ga bắt cháy. Cột lửa lúc ấy chắc cao bằng tòa nhà bốn tầng bên cạnh, kèm theo một tiếng bom phá. Những người trong quán phở này, kèm khu vực xung quanh bán kính một kilômét, và cô, sẽ bay vút thẳng lên trời, mỗi người là một ngọn đuốc, hai chân vẫy vẫy bay. Điểm rơi chắc ở Ba Vì, mắc trên những ngọn cây.
Đang miên man nghĩ, nếu mình bay đến núi Ba Vì, cô chợt giật mình về thực tại. Bình ga cao to chưa nổ. Cô chưa thành ngọn đuốc để được bắn đến nơi cô thích là Ba Vì. Mấy thằng chở ga chưa thành vịt quay Bắc Kinh. Tiếng bà cụ lịch sự hét thất thanh “Các cháu ơi, không đùa với lửa được. Phải đẩy mấy bình ga mới ra xa bếp ngay. Nguy hiểm quá”. “Gớm. Bà già sợ chết quá đấy. Thanh niên trai tráng chưa vợ con đây còn chẳng tiếc, bà thế kia thì tiếc cái gì. Nổ được nó đã nổ rồi. Cứ chén ngon đi, chết khó lắm bà ơi”. Thằng nhóc tung hứng chảo phở xào đáp lại chan chát.
Mặt bà cụ xanh lét. Ông cụ thất thần, dáng xiêu vẹo. Chân bà đá vào chân ông. Hai người bỏ dở những thứ đang ăn, đứng dậy. Mắt họ nhìn ánh lửa, thêm sự phản chiếu của mấy bình ga đỏ, mặt chuyển màu cam. Bà cụ không chọn lối đi thẳng, để ra đường ngay theo ông, tiến sang phía cô. Thật nhanh, bà ghé xuống nhặt một cái tăm ở cái ống đũa, trước mặt cô: “Cẩn thận cái túi. Bốn thằng kia là cướp. Chúng có dao trong túi áo”. Bà nói nhanh, đi như lướt ra đường, mặt tỉnh bơ như thám tử tư chuyên nghiệp. Từ sống lưng, như có một luồng hơi nóng chạy qua. Rất nhanh, sức nóng tỏa lên mặt, và các chân tóc. Thoáng chốc, cô sũng mồ hôi.
Cả quán phở, một mình cô có túi. Bốn thằng kia ăn mãi không xong. Giờ cô mới để ý, chúng mặc áo choàng dài gần đầu gối. Hai xe máy không biển số. Thằng nào khi vào cũng có đeo khẩu trang. Thôi đúng là cướp rồi. Cô có đọc trên báo, dạo này, cướp hay đi xe không biển số, đội mũ bảo hiểm và đeo khẩu trang che mặt. Vũ khí chúng dùng là dao, kiếm hay súng tự chế. Những thứ chúng cướp là xe máy, túi xách, điện thoại di động, máy tính xách tay, dây chuyền… Và nếu đối tượng chống cự, sẽ chém dằn mặt hoặc là bắn phi tang.
Hai bàn chân trong đôi giày cao gót ướt như đổ nước. Mồ hôi tóa ra khắp nơi trên người cô. Người đàn ông rậm râu ăn xong, nhìn cô thật sâu. Cô cũng sâu sắc thành tâm, pha lẫn sự đau xót, tuyệt vọng nhìn lại. Mắt anh thật to, đôi mày rậm, bên mép phải có một cái sẹo nhỏ, cặp môi dầy, khóe miệng hơi vếch lên. Hai bên nhìn nhau đăm đăm, như thể bên kia nói, chúng là cướp có vũ khí đấy, bên này đáp, tôi biết rồi, tôi phải làm gì bây giờ hả anh.
Người đàn ông trả tiền, nhìn xoáy vào ngăn kéo mở rộng đựng tiền, nhìn cô chủ đang lẩm bẩm nhắc lại những con số mà người nào đó gọi đến ghi số lô đề ngày hôm nay không ngẩng lên nhìn khách trả tiền “Ba chín. Chín ba. Hai bốn bốn hai, mỗi con một trăm…” Lòng cô chợt quặn, như muốn vùng lên gọi người đàn ông kia, hãy ở đây, rồi đi ra đường cùng tôi, một đoạn thôi, để tôi chạy thoát mấy thằng cướp chuyên nghiệp có vũ khí kia. Muốn làm thế, nhưng hai chân cô trĩu nặng. Đầu cô bùng nhùng đau buốt. Hai mắt như lồi ra khỏi mặt.
Bát phở của cô còn một phần ba. Nguội, chua loét. Sợi bánh phở trương to, những cái hành lá cũng to, nước cạn đi, bát phở trông thật gớm. Cô muốn đứng ngay lên, đi ra đường xuôi ngược người qua lại. Là chiếc tắc xi cô có thể nhảy lên rồi chốt cửa lại, rất an toàn. Là anh xe ôm có thể chở cô lạng lách hòa vào dòng người đông đặc bất cứ con đường nào, luôn gây khó chịu cho cô khi di chuyển mọi ngày nhưng lúc này lại có ích khi phải trốn một bọn cướp có vũ khí. Cả tuần ngồi trong căn phòng 9m vuông, chung với ba đồng nghiệp, dưới ánh sáng của bốn bóng đèn nêông, cửa sổ luôn đóng để chống bụi, chống ồn. Cô luôn ngộp thở. Cô đã ngóng cái sáng chủ nhật này từ đầu tuần, vì biết là sáng duy nhất mình được thong dong hít khí trời, dù ô nhiễm, nhưng thà ngoài trời ô nhiễm còn hơn phòng kín ô nhiễm. Đằng nào mà chẳng là độc rồi. Nó cũng là sáng duy nhất được nhấm nháp hơi lâu cảm giác ấm áp của cái chăn bông, của tia nước nóng phun thẳng từ trên đầu xuống toàn thân, thong thả mặc cái áo len yêu thích, choàng cái khăn và đi bộ xa xa ra ngồi hít hà hương phở quen. Cô không nghiện phở, nhưng nghiện thói quen ngồi bên bát phở ngày cuối tuần, sau đấy là ly nâu nóng. Cũng không nghiện cà phê, nhưng hương tách nâu nóng luôn làm cô nhớ mùi da thịt anh mỗi khi họ yêu nhau. Mồ hôi đầm đìa, anh áp vào cô đang lặng hít sâu mùi cà phê sữa nơi anh. Hồi đầu bên nhau, anh ngượng thì thào, anh hôi lắm đấy, không biết em có chịu được không. Cô gật lia lịa, hít hà mùi hương đặc biệt, gật gật. Gật không rõ là có chịu được hay gật vì không chịu được.
Tự thưởng cho mình những điều thật nhỏ, thật riêng, sau một tuần hớt hải, là thói quen. Nhất là khi anh đang ở rất xa. Nhớ và chờ đợi luôn làm sống lại kỷ niệm mà hàng ngày ta luôn bỏ quên. Sáng chủ nhật là thời gian cô dành cho anh.
Mấy thằng bán ga đang thay bình mới vào chỗ bình cũ đã hết. Vẫn chưa thấy nổ bình nào. Trong quán, khách đứng lên đi hết. Còn lại cô và bốn thằng chắc chắn là cướp có vũ khí. Cô có hai cách chọn cho tính mạng mình, chỉ vì cái túi da, không có tiền, nhưng nó lại to, có vẻ rất quý. Một là ngồi lỳ ở đây, rồi gọi điện cho anh trai đón. Hai là đặt ba chục nghìn trên bàn, phóng vút ra cửa, chạy sang bên đường, chui vào bất cứ quán cà phê nào, không nhất thiết cứ phải là vỉa hè có “héo hon”.
Vừa nghĩ mưu trốn thoát, vừa như muốn trình bày với mấy thằng cướp về những thứ để trong túi. Trình tự lôi ra cuốn sách dày, tuýp kem bôi tay, lọ kem bôi cổ bày lên bàn, lục tìm tiền lẻ. Bốn thằng cướp có vũ khí kia, mày nhìn mà xem, túi tao không có tiền bạc hay cái gì chúng mày có thể bán được. Đừng mất công vô ích. Cô lớn tiếng hỏi chủ quán có điện thoại để gọi nhờ, vì cô quên di động ở nhà mất rồi. Chủ quán đặt ngay chiếc Nokia đầy mỡ “Gọi vô tư đi, sim khuyến mại đấy, càng buôn càng tặng tiền mới sướng chứ”. Bốn thằng cướp có vũ khí vẫn ngồi. Một thằng đi ra ngoài khạc nhổ cái gì đó trong miệng xuống cái cống trước mặt, rồi gọi điện thoại, mắt đảo điên nhìn theo người đàn ông sâu sắc mắt to, môi dày có sẹo làm duyên. Chiếc áo khoác hắn mặc phất phơ hai cái vạt, cô thấy vật gì sáng loáng, giống như cái chuôi dao. Điện thoại xong quay vào, tiện tay làm thêm đĩa quẩy, đặt xuống bàn. Ăn gì mà lâu thế chúng mày. Cả chục cái bát trống trơn. Chắc chúng mày cả đêm nay lượn ngoài đường để cướp hay sao mà ăn lắm thế. Mỗi thằng ba cốc trà đá, mấy đĩa quẩy to. Đồ đạc trong túi tao bày hết ra ngoài để chúng mày thấy rồi. Không đi đi, cho tao bớt toát mồ hôi. Tao có mỗi mấy tiếng sáng nay để hít thở, để nhấm nháp mấy cọng phở sau một tuần cơm đựng trong hộp xốp mỏng, xúc bằng cái thìa nhựa mỏng, bọc trong cái túi ni lông mỏng để ăn xong vứt ngay. Canh cũng húp từ túi ni lông. Bữa trưa nhằm lấp dạ dày một cách vô thức diễn ra trong mười phút, kể cả đánh răng và rửa tay. Bữa chiều nhanh hơn, thường là bánh mỳ hay gói xôi. Chấm hết bằng cốc sinh tố trái cây tổng hợp, hy vọng nó cung cấp chất dinh dưỡng cho một ngày. Chúng mày trẻ khỏe thế kia, kiếm việc gì làm chẳng được mà chọn việc đi cướp, sớm muộn cũng bị bắt nhốt thôi. Đi đi, để tao sang “Héo hon cà phê”, hít hương nâu nóng, để gặp người yêu tao. Tao xin chúng mày đấy, tao khổ thế này rồi, có cần tao phải nói ra miệng để chúng mày hiểu không.
Hai bên như thi gan nhau.
Một bên lôi hết đồ trong túi ra để lên bàn, vờ tìm điện thoại chắc chắn quên ở nhà rồi. Cả cái ví cũng quên mất, lấy đâu tiền trả tiền phở bây giờ.
Một bên gọi đến cốc trà đá thứ mười lăm. Bốn thằng thay nhau nhắn tin và ra đường gọi điện thoại. Nói chuyện xong vào trà đá tiếp. Chủ quán chíu chít ghi số đề, trà đá à. Có ngay. Quên tiền à. Lúc khác trả, có bát phở đáng gì mà phải quỵt của nhau đúng không.
Cuối cùng. Toán cướp chuyên nghiệp: xe không biển số, đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang và giắt gươm, kiếm, dao, súng đạn hoa cải bắn một chết sáu, đứng lên trước. Chúng khuỳnh khoàng ra xe, nổ máy phành phành, phả những cột khói sau hai cái bô xe vếch ngược chĩa thẳng vào mặt người đi sau, phóng vút về cuối đường. Tổng thiệt hại bữa phở, quẩy, trứng, trà đá hết hai trăm tư. Chắc đã lên xong kế hoạch và chia địa bàn, chúng chia hai hướng ngược nhau đi, không cùng đường như khi đến.
Cô vẫn toát mồ hôi. Lần xuống cuối cái túi sâu, lấy ra cái ví tiền không nhiều nhưng lủng củng các loại thẻ giảm giá, khuyến mại siêu thị, nhà hàng, thở phào nhìn chủ quán vẫn chín nhăm năm chín đánh hàng dọc ba trăm, hàng ngang triệu mốt, đặt lên bàn hai tờ hai chục nghìn, rồi đi thẳng.
Sẽ không có mùi mồ hôi đậm hương cà phê nhiều cà phê ít sữa.
Sẽ không có tiếng lá khô chạy đuổi lào xào nơi góc vỉa hè khô. Không mùi cá kho tiêu của hàng cơm bụi gần Héo hon cà phê.
Sẽ không có khoảng thong dong đọc nốt Moon palace đến đoạn nhân vật chính phát hiện ra lão già quái đản là ông nội mình, sau đấy là hành trình gặp bố đẻ là một lão béo gớm ghiếc.
Sẽ không thể tìm nơi nào bình yên hơn nơi chốn của riêng mình. Góc phòng mười hai mét vuông, không cửa sổ, không khí vào ra qua một chiếc quạt thông gió, giữa một chung cư cũ, đầu nhà nghiêng so với cuối nhà một mét mốt. Cái quạt để đầu này, nếu không chặn sẽ tự trôi về cuối tường đầu kia. Bát canh trên mặt bàn kính nếu muốn nguyên vẹn, luôn phải chặn bằng bát tô cơm nặng.
Sẽ không ra đường. Nếu ra đường, ăn phở hay uống cà phê, muốn yên thân, phải đi tay không. Chẳng may quên, trót mang túi, dù trong túi không có gì, cũng có thể bị cướp. Khi bị cướp, tốt nhất là đưa ngay những gì bọn cướp thích, nếu không muốn bị chém, hay bị bắn, hoặc ít nhất là ngã gẫy chân, chấn thương sọ não.
Sẽ ở nhà. Tự pha cà phê, sau khi ăn gói phở ăn liền, mỗi sáng chủ nhật duy nhất là của mình trong tuần, nếu muốn bình yên và không bao giờ phải gặp bọn cướp chuyên nghiệp có trang bị vũ khí.
***
Ba ngày sau.
Trong lúc xúc cơm khô kèm miếng giò bò nhỏ, bằng chiếc thìa nhựa mỏng mảnh, mắt cô dừng lại trên màn hình máy tính, mục tin nóng có ngôi sao đỏ nhấp nháy, bắt gặp khuôn mặt một người thật quen. Đôi mắt to. Cặp môi dày, khóe môi vếch nhẹ khinh mạn, một vết sẹo nhỏ khóe môi gợi cảm. Khuôn mặt thật đàn ông, sâu sắc, ánh mắt tình cảm như xoáy vào người đối diện. Cô dừng nhai. Bỏ hộp xốp nhỏ xuống mép, chỗ duy nhất thừa trên mặt bàn bên cạnh bàn phím máy tính, sổ và chồng hồ sơ dày ngất ngưởng. Chống tay vào cằm, uống nước rau muống luộc bằng ống hút từ bịch ni lông của suất cơm trưa hai chục nghìn, cố nhớ mình đã gặp người này ở đâu. Rõ ràng là đã giao lưu một chuyện gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đăm đắm này, cô không nhớ nổi.
Biết trong bộ nhớ của mình trong quá khứ, có hình ảnh người đàn ông với khuôn mặt rất nam tính này nhưng không thể bình tĩnh lục lọi trí nhớ để thấy, cô cuống quýt di con chuột ngược lên.
Dòng chữ in đậm.
Sau chín năm lẩn trốn, tên giết người hàng loạt đặc biệt nguy hiểm đã bị Đội C14 Hà Nội tóm gọn sáng chủ nhật, tháng 1 năm 2010.
Ngày 4 Tết Canh Dần

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *