RadioVn.Com – Mùa Hạ Sớm
Bốn năm qua tôi vẫn tránh về quê vào tháng tư, vẫn tránh dẫn khách tới vùng trung du Bắc Bộ vào mùa xoan nở. Nhưng chuyến đi lần này là bắt đầu của một thứ gì đó mới mẻ, thứ ngay trước đó khiến tôi thấy bản thân mình háo hức, thứ trước đó nữa đã khiến tôi bất chợt mỉm cười. Có lẽ là vì tôi đã nhìn thấy được một lời hẹn gặp vô hình…
Gọi tháng tư, một trời ngập nắng
Hương sầu đâu tím ánh trời hôm.
Tháng Tư của tôi bắt đầu bằng hương thơm dịu nhẹ của hoa xoan thả mình thong dong theo cơn gió yên bình một buổi sớm mai chớm nắng. Tôi yêu cái sắc tím nhàn nhạt của hoa xoan, giống như yêu cái màu sắc mộc mạc thanh nhàn luôn báo hiệu cho tuổi thơ tôi một mùa căng tràn sức sống. Tôi đã từng có những tháng tư tuổi thơ yên bình mà trong veo như vậy, nhưng trong quãng thời gian tươi đẹp ấy, có nhiều thứ sớm đã theo gió thổi thành hồi ức không xa…
Tháng tư cũng là thời điểm bắt đầu mùa hạ của riêng tôi – những mùa hạ không biết từ bao giờ luôn đến sớm hơn tiếng gọi của thời gian, của trời đất. Có lẽ vì thời học sinh từng cho rằng mùa hạ mới là mùa chia xa, giống như bạn bè cùng nhau vẫy tay tạm biệt mái trường. Thế nhưng, có một người đặc biệt đã xa tôi vào tháng Tư của một mùa hạ sớm…
Tôi vừa trải qua một đoạn đường khá dài để đưa đoàn du khách đến với vùng trung du Bắc Bộ, và thứ cảm xúc ngay lập tức dâng ngập trong tôi là sự ngỡ ngàng khi đứng giữa cả khoảng trời xanh thẳm, khi thấy sắc tím êm dịu của hoa xoan nở rộ giữa bạt ngàn non xanh. Vậy là một mùa hạ đến sớm của riêng tôi đã lại về rồi đấy.
Mùa Hạ Sớm
Trong sắc tím của hoa xoan rơi rụng giữa trời, tôi vẫn nhớ lắm nụ cười tươi rói hiếm hoi của một cô bé giữa cái nắng tháng tư vàng rực.
“Hoa xoan nở, hoa xoan nở rồi này!”
“Cậu thích hoa xoan lắm hả?”
“Ừm!” – Ngân gật đầu vội ngay sau câu hỏi của tôi, giống như trước mặt cô ấy lúc này là một thứ gì đó từ rất lâu luôn khiến cô ấy ấp ủ mong đợi. – ” Hoa xoan nở là mùa hạ sắp về rồi, là tớ sắp được gặp bố…”
Đó là nụ cười của Ngân khi cô ấy chín tuổi – nụ cười tươi rạng nhất sau sáu tháng tôi quen được cô bạn nhỏ ấy.
Gia đình tôi chuyển về sống ở quê nội vào giữa năm tôi học lớp 3, và đương nhiên khi ấy tôi chưa có bạn. Người bạn đầu tiên tôi gặp được là một cô bé gần nhà tên Ngân, nhưng Ngân khi ấy rất ít nói, rất ít cười, lại không hề thích kết bạn, vì vậy tôi phải mất đến hai tháng để có thể làm bạn được với cô ấy. Và rồi trong suốt bao năm, nếu không phải tôi cùng cô ấy lớn lên, gần cô ấy một chút, hiểu cô ấy một chút thì chắc chắn không thể trở thành người bạn thân duy nhất của cô gái đặc biệt đó.
Tôi cũng không hiểu vì sao khi tôi còn nhỏ vậy, dù thấy Ngân thật khó gần, tôi lại không hề ghét cô ấy, ngược lại muốn thân với cô ấy. Có lẽ lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản lí do khiến Ngân buồn và không hay cười là vì cô ấy bất hạnh hơn tôi. Bố mẹ Ngân li hôn từ khi cô ấy sáu tuổi, Ngân không được sống cùng người cô ấy thương nhất là bố, Ngân thường hay bị mẹ mắng, và Ngân rất sợ bố dượng của mình. Có lẽ vì vậy mà tôi nghĩ mình phải tốt với cô ấy.
Tháng Tư năm ấy là lần đầu tiên tôi thấy Ngân cười hạnh phúc đến vậy – cái hạnh phúc bâng quơ khiến bản thân tôi có đôi chút ngỡ ngàng. Bố của Ngân đi làm xa, nhưng thường cứ đến hạ là về thăm cô ấy, đón cô ấy đến sống cùng trong một tháng. Mỗi sáng tháng Tư, tôi vẫn thấy Ngân chậm rãi quét những cánh hoa xoan rụng đầy sân, ngẩng đầu nhìn sắc tím của hoa dần tàn, chờ đến nghỉ hè, chờ bố cô ấy tới đón. Đôi khi tôi có thoáng buồn vì cả tháng tới tôi sẽ không được gặp Ngân, nhưng phần nhiều vẫn là vui vì thấy được nụ cười trong veo cùng ánh mắt chờ mong của cô ấy. Loài hoa xoan mộc mạc trước mặt tôi khi ấy bỗng nhiên đẹp đến lạ. Nhưng lúc đó tôi lại không biết, hoa xoan còn có tên gọi khác là hoa sầu đâu, chữ “sầu” trong cái tên ấy có chăng là buồn, là sầu não mà tôi thấy nụ cười của Ngân cũng theo cánh hoa rơi rụng mà kia bớt đi phần tươi rạng? Bố của Ngân mất trong một tai nạn lao động đúng vào tháng Tư khi cô ấy mười bốn tuổi, khi cô ấy đang mải nhìn về một hướng trời để ngóng mùa hạ qua. Để rồi, mùa hoa xoan từ khi ấy dần trở thành mùa để nhớ – cô ấy nhớ bố của mình, còn tôi nhớ cái vẻ vui tươi của cô ấy mỗi lần hạ tới.
Mùa Hạ Sớm
Chúng tôi bắt đầu học chung lớp từ cấp hai, và chỉ có tôi ngồi cạnh Ngân trong suốt gần bảy năm trung học. Có lẽ bạn sẽ không tin nhưng có đôi lúc tôi tự thấy mình hiểu Ngân hơn cả chính bản thân cô ấy. Ví như Ngân thường không dịch nổi những chữ viết tắt trong vở của mình, nhưng tôi phần lớn đều có thể hiểu cô ấy viết gì. Sở dĩ có điều kì lạ như vậy là vì Ngân thường không tập trung khi nghe giảng, cô ấy chỉ đơn giản là ghi vào vở những gì mình thấy nhưng tâm trí lại đang nghĩ đến một nỗi buồn vu vơ. Còn tôi, bảy năm ngồi cạnh, tôi đã thuộc làu từng nét chữ, từng kí hiệu cũng như thói quen của Ngân. Ngân không để ý nhiều đến việc học, không thích học, cũng không thực hiện tốt nội quy. Cô ấy cũng giống như vài bạn khác trong lớp – cần được quan tâm vì có hoàn cảnh gia đình không tốt, và điều này thường dẫn đến việc học tập lẫn tinh thần không tốt.
Từ nhỏ Ngân đã bị mẹ và bố dượng mắng nhiều, đánh nhiều. Có những khi tôi không gọi được Ngân, không tìm được Ngân là lúc cô ấy đang trốn ở một góc nào đó hoặc leo lên một cái cây có tán lá thật rộng mà khóc một mình. Tôi biết, nhưng tôi sẽ luôn đợi đến khi cô ấy khóc xong mới xuất hiện, vì tôi hiểu Ngân không thích khóc trước mặt tôi, cũng không muốn tôi thấy lúc cô ấy yếu đuối. Tôi chỉ biết an ủi bằng cách ở bên cạnh cô ấy sau những lần như vậy. Có đôi khi tôi thấy Ngân nhìn vào vết bầm trên tay mình với ánh mắt có gì đó căm hận. Tôi biết Ngân ghét mẹ, lại càng ghét và hận bố dượng, đặc biệt là từ khi bố cô ấy không còn. Cô ấy đã không dưới một lần có ý nghĩ sẽ bỏ học, bỏ nhà đi giống như vài bạn có hoàn cảnh ở trường – điều này thực sự đã khiến tôi nhiều lần sợ hãi. Tôi đã hứa với Ngân sẽ thi vào trường du lịch, nói cô ấy hãy đợi tôi, nếu cô ấy thấy ngột ngạt khi ở nhà, nếu cô ấy muốn rời đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi mọi nơi, đến một nơi nào đó yên bình nhất. Thế nhưng, có lẽ cô ấy đã không thể chờ đợi cho tới khi tôi thực hiện được lời hứa đó…
Mùa Hạ Sớm
Vào sinh nhật thứ mười tám của mình, tôi không tìm được Ngân, thế rồi cô ấy bỗng nhiên xuất hiện ôm chầm lấy tôi mà khóc nức nở. Tôi biết, mỗi khi tôi không thấy Ngân đều là những lúc cô ấy buồn, nhưng chưa bao giờ cô ấy tới trước mặt tôi hay ôm lấy tôi mà khóc như vậy cả.
“Khánh, cậu có thích tớ không?” – Ngân đưa ra một câu hỏi mà khi ấy tôi cho là có phần kì lạ.
“Có!” – Tôi đáp. Tôi thích Ngân, điều này tôi chưa từng nói ra nhưng có lẽ cả tôi và Ngân đều hiểu. Có lẽ tôi thích cô ấy từ chính cái cảm giác muốn bên cạnh bảo vệ và che chở cho cô ấy.
“Cậu có yêu tớ không?”
Tôi khẽ gật đầu. Không hiểu sao tiếng khóc của Ngân bỗng trở nên nức nở hơn. Cô ấy cũng ôm lấy ngang bụng tôi càng chặt giống như sợ hãi một điều gì đó:
“Khánh, vậy cậu hãy đưa tớ đi đi, đi đâu cũng được. Đừng bao giờ bỏ lại tớ, tớ không muốn ở lại đây nữa…”
Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Ngân cũng không nói cho tôi biết điều gì, tôi lại càng không thể đưa cô ấy đi ngay lúc này vì cánh cổng đại học còn cách tôi hơn ba tháng nữa. Nhưng hôm đó tôi đã trốn học mà đạp xe đưa cô ấy đi vòng quanh thị trấn cả một buổi chiều. Tôi chưa thể đưa Ngân đi thật xa, nhưng ít nhất cũng có thể giúp cô ấy thấy yên lòng hơn một chút.
Tháng ba trời nhiều mưa. Có đôi lúc tôi bất chợt nhìn sang Ngân đang chỉ ngồi thật yên lặng trông ra ô cửa sổ của lớp học mà thấy cô ấy bỗng càng mỏng manh đến lạ. Quãng thời gian này Ngân tới tìm tôi nhiều hơn, ở bên tôi nhiều hơn, cũng tựa vào vai tôi nhiều hơn. Trong cô ấy dường như vẫn cứ phảng phất đâu đó một nỗi sợ hãi vô hình mà tôi chỉ có thể cảm nhận một chút ít.
Tháng Tư, lúc hoa xoan bắt đầu nở cũng là khi chúng tôi chuẩn bị đứng trước vạch xuất phát của cả một chặng đường lớn – con đường đi tới nơi có nắng và gió mà tôi nghĩ tôi cần phải tìm lối cho cả tôi và Ngân. Ngân vẫn không để ý đến việc học, chỉ là cô ấy sẽ không rời tôi, giống như một thứ động lực trong cuộc hành trình mà cứ mỗi khi quay lại tôi đều có thể trông thấy khoảng yên bình nhất. Tôi cứ ngỡ Ngân sẽ là một cơn gió êm dịu sẽ cùng tôi vượt qua những tháng hè ôn thi oi bức vất vả. Thế nhưng, cô ấy đã bỏ lại tôi trước cả khi mùa hoa xoan năm đó kịp tàn…
Tháng Tư ấy… cái sắc tím của hoa xoan bỗng nhạt nhòa đến sầu thảm. Ngân bỏ học – đó là lời công bố trước trường vào buổi chào cờ đầu tuần của thầy hiệu trưởng. Ngân bỏ nhà – đó là lời nói mang vẻ tức giận và hằn học từ mẹ của Ngân. Cô ấy bỏ lại tôi rồi, bỏ lại nơi tôi những mùa hè từ khi ấy đã biết bắt đầu thật đầu sớm.
Hàng xóm, bạn bè bàn tán nhiều về Ngân, trong đó không ít những lời chẳng hề tốt đẹp. Tôi biết mọi người sẽ nghĩ không tốt về Ngân, vì thế giới nội tâm của cô ấy quá lớn, vì cô ấy thường chẳng bao giờ là một cô gái thân thiện và ngoan ngoãn trước mặt họ. Còn với tôi, sự thật mà tôi biết được đã khiến tôi mãi tự trách chính mình, tôi quả thật có phần vô tâm và thật thiếu tinh ý khi không nhìn ra biểu hiện khác thường của cô ấy. Những ngày qua cô ấy luôn tới tìm tôi, luôn muốn nắm chặt lây tay tôi, là vì cô ấy sợ hãi, sợ hãi bố dượng của mình, là vì cô ấy cảm nhận được ý đồ không tốt của ông ta. Ngày hôm đó Ngân không đến trường, tôi không biết Ngân đã phải trải qua chuyện gì, nhưng khi cô ấy nói với mẹ của mình, Ngân không những không được bà thông cảm mà còn bị nhận lấy một cái tát. Có lẽ bao nhiêu nỗi ấm ức ấy đã khiến cô ấy quyết định thật sự bỏ nhà ra đi.
“Khánh. Xin lỗi vì không thể chờ cậu, tớ đi trước đây….”
Đó là những lời nói xen lẫn tiếng khóc nấc nghèn nghẹn của Ngân trong cuộc điện thoại cuối cùng cô ấy gọi cho tôi. Thế rồi, có cơn gió tháng tư mơ hồ nào đó đã mang cô ấy đi xa khi tôi vẫn đang mải ngỡ ngàng trước những gì bản thân vừa nhận thấy. Trong cái nắng hạ sớm bỗng trở nên nhạt nhòa còn có một tin nhắn Ngân để lại cho tôi: “Tớ không thể đợi để nắm tay cậu cùng đi, nhưng tớ sẽ đợi cậu đến đón. Khánh, tớ yêu cậu…”
Mùa hoa xoan năm ấy đã úa tàn thật nhanh như thế…
Không có Ngân ở bên, những tháng hè ôn thi của tôi trở nên càng oi bức và khắc nghiệt, nhưng tôi biết mình cần cố gắng nhiều hơn. Tôi vẫn thực hiện ước mơ theo ngành du lịch, là vì lời hứa của mình, cũng là vì một cách để tôi tìm được Ngân. Tôi biết Ngân vẫn luôn dõi theo mình, tôi cũng biết tôi sẽ sớm tìm được Ngân ở một vùng trời xanh trong đầy nắng gió yên bình mà chúng tôi vẫn thường mơ ước đến…
***
Giờ tôi đã thực sự trở thành một hướng dẫn viên du lịch, nhưng tôi vẫn chưa thực sự tìm được Ngân, và mùa hạ trong tôi vẫn cứ vậy ngả mình từ sớm. Bốn năm qua tôi vẫn tránh về quê vào tháng tư, vẫn tránh dẫn khách tới vùng trung du Bắc Bộ vào mùa xoan nở. Nhưng chuyến đi lần này là bắt đầu của một thứ gì đó mới mẻ, thứ ngay trước đó khiến tôi thấy bản thân mình háo hức, thứ trước đó nữa đã khiến tôi bất chợt mỉm cười.
Có lẽ là vì tôi đã nhìn thấy được một lời hẹn gặp vô hình…
Mùa Hạ Sớm
Diễn đọc – Ngọc Ánh – RadioVn.Com
Xem thêm đề xuất
Blog radio 279: Gặp lại người xưa.!
Blog Radio – Gặp lại người xưa…! Lá thư trong tuần: Tìm kiếm những điều tốt …