RadioVn.Com – Tuổi thanh xuân chỉ tựa một bông hoa, chớm khoe sắc thì ong bướm vây quanh. Lúc bạn còn tuổi trẻ, còn xinh đẹp… bạn chưa biết mình là ai, có những gì. Nhưng khi những thứ ấy mất đi, bạn chẳng là ai cả. Ngay lúc này thôi, thử khó khăn mà xem, có ai tình nguyện sống hộ bạn không. Ai sinh ra rồi cũng có cuộc đời riêng của họ. Và chúng ta, vốn chỉ là ” người dưng”. Đừng trông đợi quá nhiều, đừng kì vọng quá lớn…sẽ chẳng bao giờ phải thất vọng hay u sầu!
Trời mưa tầm tã, một mình lang thang trên con phố quen thuộc, chốc chốc lại đưa tay vuốt đi mái tóc xoăn lòa xòa trên má….giọt nước mắt tan vào mưa sao mặn chát.
——
Đã lâu rồi, em không cho phép mình hòa vào mưa như thế….để những u sầu theo nước mà cuốn trôi. Cổ họng ngheṇ ứ, bật lên từng tiếng nấc, em khóc cho mình….cho cuộc tình đã qua!
Em là ai…và…em đã sai những gì…?
Cuộc sống tựa những vòng quay không ngừng nghỉ, em loay hoay, hoảng loạn trong bao mối quan hệ rối ren…
Con gái, sinh ra, thật sự vốn là đã thiệt thòi.
Sống như thế nào cho đúng, sống như thế nào để không bị đặt lên bàn cân, luôn không phải là một chuyện dễ dàng. Cuộc sống, là những mảng màu đặc sắc, mỗi người thích 1 màu, sống trên đời vốn là làm dâu trăm họ… Sống sao để vừa lòng người này, sống sao cho lọt mắt người kia… sống tới khi em quên cả chính mình!
Em đã sai, em sai từ đó. Sai khi không biết mình là ai. Sai khi hi sinh quá nhiều…
Giá như, em sớm biết một điều, mình cũng cần được yêu!
Con gái ạ!
Xã hội phức tạp, những bộn bề lo toan…phụ nữ sinh ra vố đã là sự hi sinh thầm lặng. Biết thế, nhưng là phụ nữ thì cứ phải đẹp!
Con gái khi yêu, mấy ai mà không điên cuồng, không hi sinh…đến quên cả chính bản thân mình….Đến khi xấu xí, bước đi vài vòng, quay lại người ta yêu đã chẳng còn bên cạnh…
Giá như lúc ấy, ta yêu người và yêu cả chính bản thân mình, ta xinh đẹp….thì có lẽ kết quả đã khác xa. Bởi, có khi người ta rời đi chẳng phải vì bạn xấu xí, mà vì anh ta nghĩ rằng nếu ngay cả chính bản thân mình bạn còn không chăm sóc được thì liệu bạn có thể chăm sóc cho ai.
Bạn xinh đẹp, bạn sẽ tự tin, chỉ cần tự tin….người ta sẽ tin bạn….và thành công sẽ đến….bạn vui vẻ….bạn lại càng xinh đẹp….
Yêu là 1 chuyện, khi có gia đình. Như 1 bản năng, mỗi người sẽ đều trở thành 1 người vợ, người mẹ, bận bịu cho gia đình. Lao đầu vào nhà khi mà sự mệt mỏi sau 1 ngày đi làm vẫn còn chưa nguôi, chúng ta giờ chính xác là 1 ” bà” nội trợ.
Đừng hỏi tại sao khi còn yêu, người ta luôn lãng mạn, yêu chiều cuồng nhiệt, lấy nhau rồi, chỉ còn là những cái nhìn bình thường, tình yêu cũng vì đó mà nguội dần.
Có gì lạ đâu, ngày mới yêu nhau, mỗi lần gặp nhau là bạn phải mất cả tiếng chọn quần áo, hàng giờ để trang điểm…rồi gặp nhau thì dè dặt, yêu kiều. Khi lấy nhau, sống chung 1 nhà, bạn thể hiện đúng ” đang ở nhà” những cái xấu nhất, thậm chí không mấy dễ nhìn cũng thể hiện ra cả….không phải ai, chính bạn đang dần giết chết sự lãng mạn…
Thế mới nói, là con gái khi nào cũng cần đẹp..
Chúng ta đừng chỉ biết hi sinh thôi, mà đôi khi cần cả trí thông minh. Ông trời sinh ra phụ nữ vốn là phái đẹp, phái yếu, và đàn ông yêu bằng mắt…thì hãy sống đúng với vai trò của mình.
Chăm sóc gia đình 5, chăm sóc mình 5….gọn gàng, chỉnh chu và xinh đẹp, hãy luôn làm mới mình, làm mới tình yêu, đó cũng là 1 cách để yêu, để gia đình luôn hạnh phúc, tràn ngập yêu thương!
Phụ nữ không chỉ cần đẹp ở bề ngoài, mà đẹp cả bên trong, đẹp trong khí chất, đẹp ở tài năng.
Bạn có thể may mắn yêu được 1 anh chàng hoàn hảo, chăm lo, chiều chuộng bạn như công chúa, khiến bạn quên đi rằng mình cũng có khả năng tự chăm sóc. Khi đó bạn cần đẹp ở phẩm chất. Bạn đừng quên, công chúa không chỉ có 1, mọi thứ chỉ nên dừng lại ở mức vừa đủ, người ta chăm bạn 10, bạn cũng nên nghĩ cho đối phương 3, 4. Bởi bạn và người đó không phải là duy nhất của vũ trụ. Và tình yêu, sự bề vững luôn được xây đắp từ 2 phía. Anh ta có thể chăm lo cho bạn, nhưng đừng bắt anh ta phải làm điều đó trong từng phút của cuộc đời.
Bạn may mắn có 1 ông chồng tài giỏi, thành đạt, bạn chẳng cần phải làm gì. Đó là khi cái đẹp về tài năng lên tiếng. Phụ nữ không nên chỉ biết sống phụ thuộc vào người khác, ai tin chắc rằng, một người nào đó sẽ bên ta mãi mãi, ta có bàn chân và khối óc, không chỉ phụ nữ mà ai cũng nên sống trên đôi chân và thực lực của mình. Nếu bạn không chịu cố gắng, thì bạn chỉ là 1 chiếc xe không có bánh, tức là không còn giá trị và người ta có thể kéo bạn đi cả đời như vậy được không!
Đừng đánh mất đi chữ ” tự “, tự trọng, tự lực…tự nâng nổi chính mình!
Yêu thương vừa đủ thôi, tình yêu không phải là tất cả. Chúng ta còn gia đình, còn mẹ còn cha, hãy sống sao để họ được tự hào!
Tuổi thanh xuân chỉ tựa một bông hoa, chớm khoe sắc thì ong bướm vây quanh. Lúc bạn còn tuổi trẻ, còn xinh đẹp…bạn chưa biết mình là ai, có những gì. Nhưng khi những thứ ấy mất đi, bạn chẳng là ai cả. Ngay lúc này thôi, thử khó khăn mà xem, có ai tình nguyện sống hộ bạn không. Ai sinh ra rồi cũng có cuộc đời riêng của họ. Và chúng ta, vốn chỉ là ” người dưng”. Đừng trông đợi quá nhiều, đừng kì vọng quá lớn…sẽ chẳng bao giờ phải thất vọng hay u sầu!
Vậy nên, con gái ạ, tuổi trẻ có mấy ngày đâu, cứ vui, cứ đẹp, cứ cố gắng hết mình khi còn có thể. Ít ra mai này, biết đâu sóng gió, cũng chẳng lo phải dựa dẫm vào ai!
Con gái là cứ phải đẹp!
Con gái là cứ phải mạnh mẽ!
Hạnh phúc sẽ tới ngay thôi!
_ Hoài Lý Đặng / Vô ưu _
Tác giả: Hòai Lý Đặng – Diễn đọc: Ngọc Ánh