Bài nổi bật

Blog Radio 01: Thu

Blog radio số 01 –  THU
Tháng mười về những chiếc lá thu phong
Gượng gùng rơi trong sớm mai đầy nắng
Tách cà phê hôm nay sao chợt đắng
Vì thiếu đường hay thiếu vị tình yêu
Đêm qua, Hà Nội đã trở gió, gió len lỏi vào từng khe cửa chưa khép chặt, cảm giác se lạnh đủ để khiến cô gái 18 tuổi dâng lên nhiều cảm xúc. Sáng thức dậy, cố cho phép mình cuộn tròn trong chăn để nhớ về những kỷ niệm, những con đường đã qua, những câu chuyện chưa có hồi kết và cả những con người đã lâu chưa gặp. Bất chợt, muốn đi đâu đó để thoát khỏi cuộc sống xô bồ náo nhiệt này.
Một ngày cuối tuần, Hà Nội vắng lặng, đó là Hà Nội của bình yên, của nỗi nhớ, hình như Hà Nội đang sống chậm hơn. 18 tuổi, cô gái ấy đã đi qua 18 mùa thu để trưởng thành và đánh đổi. 18 tuổi, cô gái ấy vẫn cười giản đơn, trong trẻo và vô tư. Nhưng thêm vào đó có cả vị đắng, vị của trưởng thành, vị của quá khứ và cả vị của cô đơn. Thanh xuân mà, vẫn mơ mộng nhiều lắm, tự vẽ ra nhiều viễn cảnh tương lai tươi đẹp, cứ ước mơ một bức tranh với những gam màu ấm nhưng cũng muốn được trải qua những khoảnh khắc chạnh lòng, khoảnh khắc đơn độc.
Thu về khiến người ta phải nhớ những câu chuyện không nên nhớ, nhớ những con người vốn đã muốn quên hoặc đã được gói gém một cách cẩn thận trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu. Thu về, những kỷ niệm lại “được” lật lại, có nỗi đau không tên ùa về. Mỗi con người chỉ được phép sống một cuộc đời, dẫu chặng đường đã qua có những điều không muốn nhớ thì hãy hạnh phúc vì ít nhất mình đã có cơ hội để cảm nhận và vượt qua.
Mùa thu thường gắn với nỗi buồn, là nỗi buồn man mác hay nỗi buồn mênh mang vô tận. Lòng người hòa vào cùng cảnh vật, lại nao nao trong dòng cảm xúc. Ai cũng có những nỗi đau, những vết thương lòng. Ai rồi cũng sẽ quên, sẽ bỏ lại những nỗi niềm ấy. Chỉ là ta thực hiện nó bằng cách nào và mất bao nhiêu thời gian mà thôi. Không ai giống ai, mỗi người có một sự lựa chọn cho riêng mình, có người giấu nỗi buồn ấy trong đôi mắt, có người lại giấu trong nụ cười… Phải chăng ai rồi cũng hạnh phúc như cái cách mà họ thể hiện bên ngoài thì tốt biết bao???
Rồi mỗi mùa Thu, nỗi nhớ thương úa vàng như lá chết ven đườngtìm trong xác lá lời thơ cũđể chợt bẽ bàng, chợt vấn vương!
Người hỡi mùa Thu rồi sẽ quanhư người rồi dần cũng cách xa!mai kia mỗi độ mùa Thu đếnnhặt lá bên đường nhớ tình xa!
Blog radio số 01 – THU
Các bạn thân mến, số đầu tiên của Blog Radio đã nhận đươc một lá thư của một bạn gái có tên Thục Anh và câu chuyện của bạn ấy khiến Ánh xúc động quá, vì vậy Ánh muốn chia sẻ cùng các bạn thính giả
“Chào RadioVn.Com, mình là Thục Anh, một khán giả trung thành của chương trình. Mấy hôm nay mình rất buồn, không có tâm trạng để làm gì, cũng không biết chia sẻ câu chuyện của mình cùng ai. Và ý nghĩ chợt lóe ra “Tại sao lại không chia sẻ cùng RadioVn.Com, biết đâu câu chuyện của mình sẽ đến được tai anh ấy?”.Vậy là mình quyết định trút hết nỗi niềm tâm sự vào bức thư này và mong một ngày được lên sóng. Chuyện là mình đem lòng yêu đơn phương một anh hơn mình một tuổi. Nhưng mọi người có biết không đó chỉ là một tình yêu trên thế giới ảo mà thôi. Mình và anh ấy quen nhau được hơn 8 tháng rồi, lúc đầu cũng chỉ nói chuyện như những người bạn bình thường. Lâu dần hai đứa trở nên thân thiết hơn, những lời nói, cách cư xử cũng trở nên táo bạo, xuồng xã hơn như những người bạn lâu năm thân thiết. Cứ thế trong mấy tháng liền, hầu như ngày nào mình và anh ấy cũng nói chuyện, những câu chuyện trên trời dưới biển hay thậm chí chỉ là nói xấu nhau. Thời điểm đó cũng là lúc mình ôn thi đại học, đó là những ngày căng thẳng và mệt mỏi nhất trong suốt 18 năm qua. Sau những trận chiến nảy lửa, bù đầu với những môn thi đại học, mình trở về nhà với tâm thế như sắp quỵ ngã đến nơi, nhưng rồi chính những tin nhắn, những lời động viên của anh đã giúp mình có thêm động lực phấn đấu. Và rồi không hiểu từ bao giờ, mình đem lòng thích anh. Sẽ có người cho rằng mình đang ngộ nhận giữa tình yêu và tình bạn, họ cho rằng chỉ là lâu ngày mình không được ai quan tâmnên mới cảm thấy như vậy. Đó chỉ là sự rung động nhất thời chứ không phải tình yêu. Nhưng rung động cũng ngắn ngủi lắm phải không, có lẽ mình đã bước qua cái thời kì ấy rồi, mình đã thực sự yêu anh. Rất muốn một lần thổ lộ với anh, mong anh thấu hiểu nỗi lòng mình, nhưng…mình và anh chưa gặp nhau bao giờ và mình cũng không biết anh có tình cảm gì với mình hay không nữa. Mình hoang mang lắm cho đến một ngày mình thấy được tấm hình anh tay trong tay cùng với ai đó và cũng chỉ mới bắt đầu đây thôi.Mình thấy hối hận, thấy nhu nhược cho chính bản thân mình vì đã không dám nói ra. Ngày ngày vẫn gõ cái tên vào ô tìm kiếm quen thuộc nhưng rồi lại nhận được gì đây, chỉ là sự lạnh lùng của anh ấy. Ừ, đau lắm, có cái gì đó như cào xé tim gan. Mình sợ cảm giác đó, cái cảm giác nước mắt trào lên đến mi rồi mà vẫn cố phải nuốt trôi xuống cổ đắng ngắt như thế này, cái cảm giác đau đớn đến quặn lòng. Có phải do mình không đủ mạnh mẽ vượt qua hay bởi vì bản thân mình vốn không được mạnh mẽ? Mình không dám tới gần anh là vì sợ mất anh, giống như hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm, đồng nghĩa với nó chính là, mãi mãi không rời xa. Mình sợ một khi mình tới gần anh, bỏ lỡ mất giao điểm kia, rồi sẽ càng lúc càng xa. Nhưng mình không khóc vì biết rằng có khóc cũng không thể mang quay lại , cũng không thể mang anh đến bên cạnh mình. Vẫn mang theo vũ khí là “nụ cười” ấy, nhưng cũng chỉ là nụ cười gượng gạo không cảm xúc. Cố ép mình không được tỏ ra yếu đuối, nhưng mỗi lúc như vậy lại càng đau hơn, đau đến mức tim như ngừng đập. Vì nuốt nước mắt vào trong, nên mình cảm thấy cả trí óc lẫn trái tim mình như sưng vù và úng nước hết cả rồi. Giá mà có thể vui vẻ, có thể bất cần như vẻ ngoài mà mình tạo ra….”
Blog radio số 01 – THU
Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờCó thể nào quay ngược thời gianMà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vươngGửi đợi chờ vào hư vô.Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọngCố giấu chôn sâu một niềm đauCàng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâuMiệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần.
Khi yêu ai đó thật lòng nên sống thật với tình cảm của mình, hãy mạnh mẽ nói lên lời yêu thường với đối phương trước khi quá muộn. Đừng chỉ biết im lặng, dõi theo và chờ đợi. Đừng để đến khi ai đó giành mất cơ hội rồi mới giật mình tỉnh ngộ: “Giá ngày đó mình không nhát gan không ngại ngùng thì đã không để vuột mất nhau” và rồi khi gặp nhau mỡi ngỡ ngàng về tình cảm dành cho nhau nhưng tất cả đã là quá muộn màng
“Nếu thích ai, em hãy can đảm mà nói với người ta.Người ta gật đầu, em hãy can đảm để yêu.Người ta lắc đầu, em hãy can đảm để quên…”
Tình đơn phương lên phim thì đẹp lắm, do người xem được nhìn thấy những chăm sóc thầm lặng, những ý tứ câm nín. Chứ trong cuộc sống thực, yêu đơn phương chỉ có ấm ức mà thôi. Trớ trêu nhất, là khi trong tim bạn không có một người, nhưng người đó lại cùng bạn kề bên sớm tối, còn người mà bạn luôn nghĩ tới, thế nhưng lại chẳng thể đến gần.
Người ta vẫn nói nên yêu người thương mình. Chứ đừng yêu người mình thương. Người chủ động luôn bị tổn thương. Vì yêu nhiều, cho đi nhiều nên cái giá phải trả càng xót xa. Ai yêu nhiều hơn người ấy sẽ thiệt thòi.Vậy mà vẫn cố chấp bám lấy cái tuổi trẻ ngây dại ấy để thử, để đánh đổi rồi phải trả giá. Giá đắt hay rẻ còn phụ thuộc vào mức độ thức tỉnh. Sớm hay muộn mà thôi…

Ẩn chứa đằng sau mỗi con người đều là những bí mật riêng, đôi khi cần phải khoác lên mình một bộ mặt khác, nỗi đau của mình không nhất thiết phải bắt người khác phải gánh chịu hoặc thương hại.
Có một số người mãi mãi nén đau thương trong lòng, đến tận khi chết cũng không hé mở ra cho người khác xem cho dù đó là bạn thân hay bạn tốt nhất. Có một số vết thương dù có người chia sẻ thì cũng vẫn đau. Vì thế biện pháp tốt nhất là giữ lại trong lòng, mãi mãi không để lộ ra.
Mỗi người sẽ chọn cho mình những hướng giải quyết khác nhau, có người xem những giọt nước mắt chính là phương thức tốt nhất để cuốn trôi đi nỗi buồn, nhưng có người lại cố gắng nặn ra những nụ cười gượng gạo để rồi nuốt nước mắt vào trong. Thường thì những người như vậy sẽ gặp khó khăn trong việc làm dịu đi những vết thương lòng. Vậy tại sao họ không sống thật với chính mình, hãy để những cảm xúc của mình được tự do lan tỏa và giá như họ cũng có thể hạnh phúc như cách mà họ thể hiện….
Vết thương dù lớn đến đâu, cũng có ngày lành lại.Trái tim dù lạnh đến mấy, cũng có ngày tan băng.
Mạnh mẽ lên nào các cô gái!!!
Vậy là chương trình radio ngày hôm nay của chúng ta đã đến hồi kết thúc, hẹn gặp lại các bạn vào thứ 7 tuần sau nhé,chúc các bạn buổi tối thứ 7 ấm áp bên gia đình và người thân…..
 
 

Xem thêm đề xuất

Blog radio số 7 – Thời gian trôi theo những cơn mưa

Blog radio số 7 – Mỗi năm vào thời điểm này người ta thường nhìn …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *