Blog Radio 323 – Mùa xuân ấm áp luôn là mùa của yêu thương, mùa của những mối tình chớm nở và mùa yêu thương về lại với yêu thương. Có những bàn tay đã buông lơi một bàn tay, để rồi khi xa nhau rồi họ mới nhận ra trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau. Liệu mùa xuân ấm áp có giúp họ nối lại những yêu thương đứt gãy?
• Truyện ngắn: Mùa xuân sẽ không bỏ em đi nữa
1. Nhìn tờ lịch mới, cô biết năm nay mùa Xuân sẽ về sớm. Cô nhìn cây mai khẳng khiu trơ trọi ngoài hiên nhà, thấy lòng mình cũng buồn hiu như những ngày cuối Đông. Những cành mai khô khốc, trụi lá như những bàn tay cô đơn bé nhỏ vươn lên kiếm tìm một bàn tay khác trong vô vọng. Đã lâu lắm rồi cô không còn chăm sóc cho nó nữa. Có lẽ vì vậy mà nó cũng không như những cây mai thông thường khác. Quanh năm cây chẳng mấy khi mọc lá, nếu có cũng chỉ vài chiếc nhăn nheo lác đác trên cành. Chắc vì cô không chăm bón nên dù cho khí trời Xuân có ấm áp đi chăng thì cây vẫn chẳng có hoa. Mà dù vậy, nó vẫn sống, một cuộc sống mơ hồ như đã tàn héo.
Cô nhìn cây và thấy mình cũng như thế. Từ lâu cô cũng đã chẳng còn thiết tha với mùa Xuân. Cô luôn bị cuốn theo vòng xoáy tất bật của công việc mưu sinh. Rồi về đến nhà cô lại phải chăm sóc cho mẹ vẫn hay ốm đau bệnh tật. Nhà chỉ có hai mẹ con dựa nhau mà sống. Ngày cô còn nhỏ mẹ là trụ cột cho cả gia đình thì giờ cô trưởng thành phải có bổn phận mà thay mẹ gánh vác. Cô không than vãn hay trách cứ điều gì. Vì cô nghĩ số phận đã an bài như thế. Cô phải sống như thế. Cô chấp nhận tất cả như lẽ đương nhiên khi nó diễn ra. Nên mọi người đều thấy thái độ của cô rất dửng dưng, với cả tình yêu cũng thế.
Cô hay tin anh đã về. Nghe đâu anh sẽ ở lại không đi nữa. Cô không tin anh có thể dừng lại, và cô cũng không muốn mình dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về anh. Vết thương dẫu có liền da thì vẫn còn vết, cách tốt nhất là không nên nhìn hay chạm vào nó làm gì. Cô muốn quá khứ của mình được ngủ yên.
Nhưng dường như số phận cô luôn là thế, nó luôn trêu ngươi cô mỗi khi có thể. Anh và cô chạm mặt trong một chuyến đi công tác. Anh chủ động lại chào hỏi và nói chuyện với cô. Tối đó anh mời cô đi dạo quanh biển. Cô đã kiếm mọi cách từ chối mà anh vẫn nằng nặc mời cho bằng được.
Đêm đó gió khá lạnh. Ngoài đường chân trời phía xa xa lấp lánh cả một hàng dài những thuyền đánh cá xa bờ. Sóng ngoan hiền chỉ vỗ bờ những vuốt ve rất nhẹ. Khung cảnh này sao yên bình quá. Cô hít thở bầu không khí mát rượi của đêm. Đã lâu lắm rồi cô mới được thư giãn như thế. Anh chầm chậm bước bên cô. Cả hai chẳng nói gì với nhau nhiều. Không hiểu sao bầu không khí im lặng này lại khiến cô có cảm giác vừa xa lạ mà lại vừa quen thuộc. Ngày xưa khi cả hai còn yêu nhau, anh và cô thỉnh thoảng cũng im lặng bước cạnh đối phương. Người ta nói, có đôi khi ta có thể nghe được nhiều hơn dù đối phương không nói lời nào. Không biết giờ cô có còn nghe được anh nữa?
– Em dạo này vẫn khỏe chứ? Có gì thay đổi không?
– Khỏe anh. Vẫn thế, không có gì thay đổi.
– Lâu lắm rồi em không có liên lạc với anh.
– Ừ, công việc của em bận rộn lắm…
– Bận đến nỗi không thể trả lời gần 20 lá thư của anh?
– …
– Và cả không biết bao nhiêu email, cuộc gọi điện thoại nữa?
– …
– Em … vẫn ở một mình? – Anh ngập ngừng.
– Không, em vẫn ở với mẹ.
– Anh biết rồi… Ý anh là, em… vẫn chưa có người yêu?
– …
– Một mình… em không cô đơn sao?
Thật sự là quá đủ rồi. Cô không thể chịu đựng được nữa. Cô quay lại nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ:
– Cuộc sống của em như thế nào, em sẽ tự chịu trách nhiệm với nó. Em với anh không còn quan hệ gì nữa, em nghĩ là tốt nhất anh không nên quan tâm hay xen vào chuyện riêng của em.
Cô quay mặt và bỏ đi thật nhanh để tránh những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt. Tại sao chứ? Tại sao cứ phải để cô đau thế này? Không phải cô đã hết yêu anh rồi sao? Không phải thời gian có thể xóa hết mọi thứ hay sao?
2. Sau chuyến gặp mặt ấy, cô tránh mặt anh. Cô không thể ngờ con tim mình lại phải ứng dữ dội như thế khi cô và anh gặp lại. Cô không thể hiểu nổi chính bản thân mình. Cô tưởng mình đã không còn biết tình yêu là gì nữa. cô nghĩ mình đã không còn cảm xúc để yêu một ai nữa. Vậy mà hôm nay gặp lại anh, chỉ đứng bên cạnh anh có đôi chút, con tim cô lại run lên những cảm giác yêu đương ngọt ngào. Những cảm giác choáng ngợp. Và rất nhanh sau đó, nó làm mắt cô đong đầy nước. Vì cô đau!
Cô vẫn còn nhớ những ngày xưa hạnh phúc như thế nào. Ngày xưa cô vui lắm. Cô rất hay cười, cô luôn liến thoắng nói nhiều. Từ ngày yêu anh, cô thấy cuộc đời mình mỗi ngày đều là một mùa xuân. Cuộc sống của hai mẹ con khến cho cô luôn phải mạnh mẽ chống chọi với thế giới bên ngoài. Đâu ai biết hai vai cô luôn mỏi nhừ vì căng cứng, đâu ai biết lắm lúc cô thèm thuồng làm sao một bờ vai để tựa vào. Nên khi anh ngỏ lời yêu cô, cô cảm động rơi nước mắt. Cô cám ơn đời đã đem anh đến bên cô. Cô đặt rất nhiều hy vọng vào tình yêu của mình…
Nhưng hình như anh không hiểu điều ấy. Anh dành thời gian cho cô không nhiều, thậm chí rất ít. Anh có công việc, các mối quan hệ, các dự án, ý tưởng, bạn bè, đối tác, các chuyến đi làm ăn xa. Anh có rất nhiều việc khác quan trọng hơn là cô. Ban đầu cô vẫn thông cảm, nhưng dần dần cô nhận ra tình yêu mình dành cho anh lớn quá, và nó càng lớn thì sự ghen tỵ, nỗi tủi thân của cô lại càng nhiều. Anh không còn bên cạnh cô như xưa, thậm chí anh vắng mặt ngay cả những khi cô cần anh, những khi cô gần như gục ngã vì không biết dựa dẫm vào ai cả.
Cô nhớ nhất lần ấy khi mẹ phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Con đường giữa đêm vắng tanh với ánh đèn vàng ma quái. Những đợt gió lạnh ngắt bóp nghẹt con tim cô. Cô ngồi trên xe cấp cứu với mẹ, nước mắt nhạt nhòa. Toàn thân cô run lên vì sợ hãi, tiếng còi cấp cứu phòng vút qua giữa đêm ấy đầy ám ảnh, nó còn vang trong vô vàn những giấc mơ của cô cả một thời gian dài sau đó. Cô sợ mẹ sẽ không qua khỏi, mẹ sẽ bỏ cô ra đi. Lúc đó cô sẽ mồ côi. Lúc đó, cô sẽ đơn độc trên thế giới này. Khi ấy cô gọi anh, cô gọi anh liên tục. Cô ước gì anh có thể đến ngay lúc ấy, bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, an ủi cô. Cô ước gì anh có thể nắm lấy bàn tay đang run lên của cô. Cô ước gì anh có thể lau nước mắt cho cô. Nhưng anh không nghe máy, cô gọi đến lần thứ mấy không nhớ, anh tắt máy. Cô sững người nhìn vào điện thoại, anh tắt máy cô. Anh dập tắt luôn cả mọi hy vọng của cô. Cô không gọi cho anh nữa. Sau đó, cô đề nghị chia tay…
3. Anh tìm mọi cách để gặp cô. Anh biết mình đã gây ra vết thương rất lớn trong quá khứ của cả hai. Nhưng anh tin vào cảm nhận của mình. Cô vẫn còn yêu anh, và anh cũng thế. Anh phải tự gây dựng lại tất cả cho mối quan hệ của cả hai.
Cô không trả lời tin nhắn của anh. Anh nhờ bạn bè của cả hai làm cầu nối hẹn gặp mặt, cô biết trước nên từ chối khéo. Anh lì mặt đến tận nhà cô, đợi trước cửa nhà. Cô tan làm về nhìn thấy anh nhưng xem như người lạ, bước thẳng vào nhà. Anh không ép cô. Anh sẽ chứng minh cho cô thấy anh đã thay đổi bằng thành ý và lòng kiên nhẫn của mình. Ngày xưa cô đã bao dung với anh biết bao nhiêu thì những sự chờ đợi này không là gì cả.
Anh vẫn đợi trước nhà cô mỗi tối. Hôm ấy, anh ngồi trên xe và đợi. Bên trong nhà cô đã tắt đèn. Anh ngồi trong bóng tối, dẫu biết mình sẽ còn phải cố gắng rất nhiều mà lòng vẫn không thể bớt buồn. Anh ngồi đó khá lâu, nhìn bóng mình đổ dài trên nền đất… Hồi sau, lẳng lặng dắt xe đi, anh vừa chuẩn bị về thì nghe tiếng còi cấp cứu vang lên. Tiếng còi ngày càng gần, linh tính có chuyện không lành. Anh quay vào thì thấy cô hoảng loạng dìu mẹ ra phía cửa. Cô ngước lên nhìn anh, khuôn mặt cô hoảng sợ, mắt cô ướt nhòa, cô nói không nên lời: “Anh… mẹ…”
Anh đã hiểu mọi chuyện và nhanh chóng đến phụ dìu lấy mẹ cô. Xe cấp cứu đã đến. Cô theo mẹ lên xe. Trước khi đi, anh nắm lấy tay cô thật chặt và nói: “Em đừng sợ, có anh ở đây. Anh sẽ theo em đến bệnh viện.” Gương mặt cô hoảng loạn, đôi mắt cô lúc này mới yếu ớt làm sao. Cô nhìn anh, khẽ gật đầu rồi lên xe. Anh chạy theo xe vào bệnh viện, trong lòng không lúc nào không nghĩ đến cô…
Đêm hôm ấy anh ở bên cô suốt. Cô hết khóc thì lại im lặng. Đến lúc rã rời mệt mỏi, cô dựa vào vai anh thiếp đi. Khi trời gần sáng, bác sĩ thông báo mẹ cô đã qua cơn nguy kịch, nhưng phải nằm lại trong khu hồi sức, đến khi nào tỉnh mới có thể đưa về phòng bệnh nhân nghỉ ngơi. Cô nằng nặc đòi ở lại chờ, nhưng anh khuyên cô nên về nhà thay đồ, tiện thể đem ít đồ đạc cho mẹ cô. Cả đêm qua cô đã thức vạ vật, cũng nên kiếm chút gì đó ăn để lấy sức. Cô im lặng nghe theo lời khuyên của anh.
Anh chở cô trên đường. Sương sớm vẫn còn dày đặc. Trời khá lạnh. Cô im lặng ngồi sau xe anh. Bất chợt, anh nói với cô: “Nếu em lạnh, có thể ôm anh…” Cô không trả lời, anh cũng hơi ngượng nên không nói gì nữa. Nhưng sau đó anh cảm thấy cô nép vào người anh, sát hơn… Anh cảm thấy không còn lạnh nữa.
4. Mẹ cô khỏe lại và xuất viện. Không phải nói cô mừng thế nào. Và hình như cô còn có chút gì đó vui vì dạo này ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con cô có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông nữa. Hằng ngày anh đều đến thăm mẹ con cô, ở lại dùng cơm rồi nói chuyện đến tận khuya mới về.
Anh giúp cô thay hết toàn bộ bóng đèn trong nhà, cả nhà trở nên sáng trưng. Bình thường cô rất lười, chỉ chờ bóng đèn hư mới sửa nên ánh sáng trong nhà lúc nào cũng u u tối tối. Anh giúp cô đóng lại cái giưỡng gỗ cọt kẹt, chỉnh lại cái cửa tủ lỏng lẻo. Anh lại còn tỉa cành, bón phân cho cây mai. Cô nói:
– Anh khỏi làm. Cây mai đó không thể ra hoa đâu. Quanh năm nó vẫn thế.
– Đâu, nếu em chịu chăm sóc, nhất định nó sẽ khác…
– Khác thì sao chứ, rồi anh cũng bỏ nó đi thôi.
Tự dưng cô nóng nảy buột miệng. Cô biết mình đang lo sợ. Lại nỗi sợ đó. Cô biết tình yêu của mình đang hồi sinh trở lại. Và cô đang rất sợ, lần này nếu nó lại tan vỡ, cô sẽ gục ngã, cô không thể chịu nổi sự đau đớn này một lần nào nữa. Anh im lặng, vẫn miệt mài tỉa cành…
Trước Tết 10 ngày, anh đi thật, anh đi mà không nói lời từ biệt nào cả. Cô không đi tìm kiếm gì và cũng không muốn hỏi lý do, dù là bằng tin nhắn hay điện thoại. Có lẽ thời gian 3 năm không thể làm suy giảm tình yêu của cả hai nhưng cũng không đủ để xóa nhòa đi những khoảng cách quá lớn của cả hai. Chính cô đã đào nên cái hố sâu ngăn cách hai người đó. Anh sợ cô đau, anh tôn trọng cô, nên đã lẳng lặng chấp nhận lui dừng từng bước, rời khỏi cuộc đời anh. Lần này cô biết mình đau không kém, nhưng cô đã có thể kiềm nén nó lại… Dẫu sao đây cũng không phải lần đầu tiên…
5. Anh nhớ mình đã rất bất ngờ trước thái độ của cô lần đầu tiên gặp sau 3 năm. Anh thấy bờ vai cô run lên dữ dội… Lần ấy cô đã bỏ đi. Anh muốn đuổi theo, nhưng nhận ra cô nói đúng… hai người đã chia tay lâu lắm rồi. Đã ba năm qua, nhưng anh biết vết thương của cả anh và cô vẫn chưa thể lành hẳn.
Cô là người đề nghị chia tay, còn anh là người chấp nhận. Cả hai đều là thủ phạm gây nên vết thương lòng quá lớn này, lỗi lầm đó hai người đều phải tự gánh lấy. Suốt ba năm qua không khi nào anh dừng nghĩ đến cô. Anh thường tự hỏi mình nếu hai người vẫn còn bên nhau, thì giờ đây sẽ như thế nào? Và câu hỏi đó cho anh những tưởng tượng hạnh phúc. Nhưng sau đó, khi mọi thứ tan biến và đưa anh trở về với thực tại, anh mới nhận ra những vệt đau nhói của con tim.
Anh cứ tưởng rằng tình yêu nào cũng sẽ phai phôi theo thời gian. Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ quên cô đi và xếp gọn cuộc tình ấy vào hành trang kỷ niệm của mình, một cách thanh thản nhất. Là anh đã đánh giá thấp cô, đánh giá mình quá cao, hay là anh đã chưa thể hiểu rõ ý nghĩa của tình yêu thật sự to lớn như thế nào? (Dẫu cho khi ấy anh đang yêu cô, yêu cô tha thiết lắm)
Giai đoạn sau chia tay, sự trừng phạt lớn nhất của anh là nhìn thấy cô hoàn toàn gục ngã, cực kỳ đau đớn nhưng lại phải gắng gượng mà vượt qua từng ngày. Anh bất lực nhìn cô lạnh lùng thờ ơ với mình. Thà rằng đó là sự lạnh lùng của căm hận, là sự thờ ơ vì đã hết yêu anh. Nhưng tất cả chỉ là cô tạo dựng nên. Sau vẻ ngoài xù xì và quyết liệt đó, cô mềm yếu và dễ tổn thương biết bao. Thà rằng anh hết yêu cô, thà rằng anh có thể dứt khoát như những gã trai xem tình yêu chỉ là một thứ trang sức bên mình, nhưng anh lại yêu cô say đắm, yêu cô tha thiết. Và nghiệt ngã thay anh chỉ nhận ra điều đó khi mà cả hai đã không còn bên nhau nữa…
Hai người không còn bên cạnh nhau nữa, hai người đóng cửa lấy trái tim mình.
Thời gian đã chứng minh được rất nhiều điều. Nó chứng minh rằng tình yêu vẫn tồn tại dẫu cho cả đôi bên không còn vun đắp. Nó chứng minh rằng người mà anh đã từng yêu là người con gái duy nhất trên đời mà anh có thể yêu. Nên anh đã quyết định mình phải quay về, anh phải hàn gắn lại tình yêu này dẫu có mất bao nhiêu thời gian hay bất cứ điều gì đi chăng nữa.
Thời gian gặp lại và bên cạnh cô, anh biết mình đã đúng. Cô và anh không thể sống thiếu nhau. Nhưng anh biết, trong cô vẫn còn ám ảnh quá khứ. Điều đó không làm anh nản lòng mà còn làm anh thêm quyết tâm. Anh quyết định xa cô mấy ngày để sắp xếp hết tất cả công việc còn lại. Rồi anh sẽ có thể toàn tâm toàn ý bên cô. Và anh cũng cần thời gian để tìm một vật…
Đêm giao thừa, cô không tin vào mắt mình. Những cái nụ xanh bé tí đang nhô lên từ cành mai. Dù đám lá vẫn còn xơ xác, nhưng chậu mai bỗng tươi khỏe hẳn ra với vài nụ hoa đang dần dần hé nở. Cô vui lắm, nhưng lòng rất nhanh lại chùng xuống. Mùa Xuân rồi cũng sẽ đi qua, hoa nở rồi cũng sẽ tàn. 12 giờ. Cô nghe tiếng pháo bông đâu đó xa xa. Ừ thì một năm mới lại đến. Đâu có gì khác ngoại trừ thời gian lại tiếp tục trôi qua…
Có tiếng chuông điện thoại, là số của anh… cô ngập ngừng nhưng rồi vẫn bắt máy.
– Em có thể ra ngoài cửa không?
Cô bước ra ngoài. Anh đang đứng đó và đợi cô.
– Anh đang làm gì vậy? Không phải anh đã đi rồi sao…
– Không, anh không hề đi. Anh đâu còn nơi nào để đi nữa.
– …
Anh đến đứng trước mặt cô, rồi anh nắm lấy tay cô đưa lên. Không tin vào mắt mình, cô sững người khi thấy anh đeo vào tay cô một chiếc nhẫn. Cô giật tay ra, giọng run rẩy:
– Anh làm gì vậy? Chúng ta đã chia tay rồi…Em… em và anh không thể nào bên nhau được…Em cần một người đàn ông luôn có thể ở bên mình. Em cần một người có thể chăm sóc và bảo vệ cho em… cho em và mẹ một mái nhà ấm cúng. Anh không thể làm điều đó…em đã hiểu, em không trách anh, nhưng xin anh đừng làm vậy… Em không cần sự bù đắp. Em không cần lòng thương hại.
Cô nhìn anh. Ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm nghị lạ thường. Anh kéo mạnh lấy tay cô. Cô vùng vằng nhưng anh nhất quyết không bỏ ra:
– Anh không muốn làm một kẻ hèn nhát. Người ta cần dũng cảm để yêu, dũng cảm hơn để từ bỏ, và càng cần dũng cảm gấp nhiều lần nữa để lại yêu thêm một lần. Anh biết tình yêu trong cả hai chúng ta chưa bao giờ phai mòn mà chỉ là cả hai đã không biết giữ lấy… Anh đã trao hết mọi can đảm của mình để yêu thêm lần nữa, còn em, em có thể trao cho tình yêu của tụi mình một lần bao dung không?
Cô im lặng. Bàn tay cô vẫn nắm lại không cho anh đeo nhẫn vào…
– Em thấy kỳ tích của chậu mai đó không? Trải qua bao lâu không được chăm sóc, nó vẫn tiếp tục sinh tồn, và chờ đến một ngày lại nhận được sự quan tâm, nuôi dưỡng để có thể nở hoa. Bất cứ sự sống nào trên thế gian này đều mang trong mình một sự hy vọng, hy vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn. Dù rằng mùa Xuân qua đi, hoa sẽ tàn héo, nhưng nó lại tiếp tục nuôi hy vọng cho một mùa Xuân tới nữa.
– Em đã quá mệt mỏi để chờ đợi mùa Xuân rồi anh… – Nước mắt cô bắt đầu rơi
– Vậy thì em không cần phải chờ đợi nữa. Anh sẽ là mùa xuân của em, mùa xuân mãi mãi. Mùa Xuân sẽ không bao giờ bỏ em đi nữa.
– Làm sao em có thể biết được? – cô nhìn anh, òa khóc.
– Chỉ cần em yêu… và em tin.
“Bàn tay tôi đã buông lỏng hoàn toàn. Anh đeo chiếc nhẫn vào tay tôi trong đêm giao thừa ấy. Tôi ôm lấy anh, và tôi biết, mùa Xuân chưa bao giờ bỏ tôi ra đi. Cũng như chúng ta luôn có thể yêu thương, và được yêu thương, chỉ cần chúng ta có thể bao dung và dũng cảm”.
• Truyện ngắn của Hi Tường
Hạnh phúc cũng giống như một cái cây, nếu không thường xuyên tưới tắm, vun trồng thì sẽ có ngày cây tàn lụi. Thế nhưng trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, cây mai ấy – nhân chứng tình yêu của hai người vẫn cố bám víu lấy một chút sự sống mong manh và mơ hồ, chỉ có điều, nó không thể nở hoa. Cũng giống như tình yêu vẫn tồn tại, dẫu cho cả đôi bên không còn vun đắp. Để yêu nhau không khó. Nhưng để yêu nhau suốt cả cuộc đời thì mỗi người cần phải có lòng bao dung và dũng cảm, bao dung để tha thứ và dũng cảm để mở lòng một lần nữa.
( nguồn: blogviet.com.vn )