Bài nổi bật

Blog Radio 335: Để tình yêu thật sự lấp đầy quá khứ đã qua…

Blog radio số 335 – Các bạn thân mến. Có những chuyến đi, có những cuộc gặp gỡ người ta gọi là định mệnh, để rồi ta phải cảm ơn định mệnh ấy vì hạnh phúc mà nó mang lại. Dũng cảm từ bỏ và bước qua quá khứ ta mới có thể bắt đầu một con đường mới, tình yêu mới và hạnh phúc mới. Với tình yêu, đôi khi nên là sự từ bỏ. Từ bỏ không có nghĩa là kết thúc, mà là bắt đầu một con đường mới, tình yêu mới, hạnh phúc mới.
 
Hãy để tình yêu thật sự lấp đầy quá khứ đã qua!
 
***

•Lá thư trong tuần: Em có hạnh phúc không?

Phố xá, những quán cafe, thậm chí đến cả mạng xã hội cũng như được ướp cái hương ngan ngát của hoa hồng và cái vị nhát đắng của chocolate. Cái bụng rỗng sôi ì xèo thì lại dẫn đôi chân đi theo mùi hấp dẫn của đồ ăn. Trên tầng 5, đèn huỳnh quang héo hắt, đôi trai gái chụm đầu vào cái bếp gas nhỏ, chẳng nghe lỏm được lời thì thầm yêu thương nào… nhưng rõ ràng cảnh tượng gợi ra sự gắn bó làm người ta phát thèm. Họ đang hạnh phúc lắm đấy. Ừ, có những thứ hạnh phúc làm người ta phát phì cười vì cái sự rùm beng, ầm ĩ, và cuối cùng là lãng xẹt của nó; lại có những hạnh phúc bình dị khiến ta cứ phải đứng lặng mà ngắm nhìn…

Em hẳn vẫn nghe nhắc nhiều đến Duyên – Nợ. Người ta thường vin vào nó để nói về những mối quan hệ. Tôi thì vẫn luôn tin – phải là có duyên thì người ta mới gặp nhau, yêu nhau. Còn mọi chuyện sau đó – chẳng thể do ai quyết định ngoài ta. Bởi thế, ta mới vì một chữ “duyên” mà dấn mình vào chữ “chấp” để rồi ôm lấy khổ đau. Em cũng từ một chữ “nợ” mà đau đớn nhận ra duyên kia bẽ bàng. Xin nhớ cho rằng chẳng có chuyện yêu nhau mà biết trước duyên nợ mình kết thúc lúc nào, chẳng có cái gọi là duyên tan nợ hết, mà chỉ có chuyện người trong cuộc không đủ cố gắng, không đủ kiên nhẫn, yêu thương chẳng đủ rộng dài, rồi cuối cùng đem lòng người bạc mà đổ cho duyên ngắn phận mỏng… nghe có đáng buồn (cười) không?!

Vậy nên, em à, đừng tin! Nếu hạnh phúc kia là đích đến thì luyến ái chắc chắn không phải là con đường duy nhất. Cũng chẳng có ai bê đến trước mặt em một cái hộp to đùng và hét lên “Hạnh phúc đây, hãy nhận lấy đi!”. Hạnh phúc, suy cho cùng cũng là cảm nhận riêng của mỗi con người. Nếu đã từng trải qua chuỗi ngày dài thấy sự sống này mất đi ý nghĩa, nằm dài trong chăn, muốn khóc mà không rơi nổi một giọt nước mắt – hẳn em sẽ hiểu nụ cười vô tư ngày xưa quý giá thế nào.

Nếu đã từng sống những ngày mà đi làm về chỉ biết nằm dài chờ một ngày như thế nữa trôi qua, hẳn em sẽ hiểu giá trị của mỗi chuyến đi, mỗi cuộc hẹn hò – dù là nhỏ và đầy ngẫu hứng. Hay đơn giản chỉ là cái giây phút thèm được nghe tiếng người nói sau những ngày tự nhốt mình trong bốn bức tường với tất cả tuyệt vọng và sợ hãi – cũng thấy hạnh phúc như mình được sinh ra lần nữa…

Gom nhặt và nhấm nháp những niềm vui nho nhỏ, em sẽ thấy điều to to hơn, ấy là hạnh phúc.

•Gửi từ Lại Hồng Thơm

Blog Radio 335: Để tình yêu thật sự lấp đầy quá khứ đã qua…

•Truyện ngắn: Anh sẽ lấp đầy quá khứ của em

Sân bay Charles de Gaulle, kết thúc chuyến bay dài gần 20 tiếng từ Tân Sơn Nhất quá cảnh Quảng Châu, Thanh Hà thật sự sốc với cái lạnh của xứ này. Cô vội kéo va li, bước ra cửa, chui nhanh vào chiếc taxi vàng đang đậu sẵn và rời sân bay. Romain đi Marseille họp bàn việc tổ chức Giáng Sinh chưa về kịp, cô đành qua đêm ở Hotel Banke, chờ Romain về rồi đưa đến văn phòng Đại Sứ Quán nhận vị trí mới.

Sau khi check-in, mang hành lý vào phòng, cô vội khoác thêm chiếc măng-tô đỏ thẫm dài đến gối, quàng thêm chiếc khăn len tự tay cô đan cho một người nhưng  không biết bao giờ mới có cơ hội tặng, cô bước ra khỏi khách sạn.

Paris hoa lệ là đây! – Nơi cô khao khát được đặt chân đến suốt tám năm qua. Cô muốn được cảm nhận, được biết, được thấy dù chỉ là một lần vùng đất được mệnh danh là kinh đô ánh sang – nơi Duy đang sinh sống.

Paris trước Giáng Sinh một tháng, nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, tuyết phủ đầy đường, nhưng không vì thế mà người dân nơi đây ngại ra ngoài. Các đại lộ sáng rực với hàng trăm, hàng ngàn ánh đèn nhỏ lớn đủ màu sắc. Nào là xe, là người lui lui tới tới đến tấp nập. Những cây thông Giáng Sinh được trang trí lộng lẫy cùng những sợi dây kim tuyến lấp lánh cộng hưởng với tiếng nhạc càng khiến không khí Giáng Sinh thêm rộn ràng và tưng bừng.

Thanh Hà sụt sùi trong cái lạnh khắc nghiệt, hai tay đút vào hai túi áo, cô bước vào quán La Coupole- một trong những quán bia truyền thống nổi tiếng của Paris. Vào đó, cô tự gọi cho mình món Choucroutes làm khai vị, bánh bao nhân nấm kiểu Ý, cháo hạt dẻ cùng một ly vang đỏ. Mọi thứ ở đây dường như quá xa lạ với cô, từ chiếc khăn trải bàn đến cách bải trí quán ăn, từ gã bồi bàn chuyên nghiệp đến những bản nhạc đậm chất lãng mạn của Pháp. Nhìn dòng người hàng hàng lớp lớp nối đuôi nhau đi trong cái lạnh buốt giá ấy, cô nghĩ đến Duy. Có khi nào anh cũng đang hòa vào dòng người ấy.

“Duy à! Cuối cùng em cũng được ở dưới một bầu trời với anh”.

Blog Radio 335: Để tình yêu thật sự lấp đầy quá khứ đã qua…

Hotel Banke, cô đang chìm vào giấc mơ về quá khứ…

28-08-2005, Huế ngày mưa, Duy lên máy bay sang  Paris cùng gia đình. Hay tin, cô phóng xe như điên về sân bay, vừa chạy vừa khóc, vào đến sảnh, cô khựng người lại trước cảnh tượng Duy ôm chặt người con gái ấy trong lòng cho đến khi Duy khuất bóng. Cô chỉ kịp thấy mặt anh lân cuối, anh cùng với người con gái ấy, người con gái mà anh gọi là tình yêu duy nhất. Anh đã không ngờ rằng, tình yêu ấy của anh, chỉ 3 tháng sau khi anh đi, đã tay trong tay với một người bạn của cô. Cô đứng đó, nước mắt giàn giụa, tim cô đau như sắp vỡ, cô ước có thể đuổi theo anh, nói hết với anh tất cả, dù cô biết anh không thuộc về cô. Máy bay cất cánh, cô nhìn theo, vội lau những giọt nước mắt đau đớn “Em sẽ đến Paris”.

Đó là một chiều mùa hè cách đó một năm, sau khi nhận giấy báo nhập học ngành Quan hệ quốc tế của một học viện lớn ở Hà Nội, cô vô cùng sung sướng. Cô yêu Huế, tình yêu ấy của cô ăn sâu vào máu thịt, sắp xa Huế, lòng cô lại lưu luyến khôn nguôi. Biết sẽ phải xa Huế một thời gian dài, chiều chủ nhật nào cô cũng dành thời gian rảo quanh các con phố rợp đầy bằng lăng tím với chiếc máy ảnh người cha tuyệt vời của cô đã tặng. Nhờ vậy, cô được gặp anh. Họ có cùng sở thích ghi lại những khoảnh khắc đẹp bằng những tấm ảnh, mỗi chiều chủ nhật, họ gặp nhau, trò chuyện, trao đổi, chia sẻ về sở thích ấy, rồi anh chở cô đến mọi ngóc ngách ở Huế để có những bức ảnh ấn tượng.

Dần dần, tình cảm trong lòng cô chớm nở, cô nhận ra tình cảm dành cho anh không đơn thuần  chỉ là tình bạn. Nhưng rồi, cô phải ra Hà Nội bắt đầu cuộc sống sinh viên, anh vào Sài Gòn hoàn tất thủ tục chuẩn bị tốt nghiệp ngành kiến trúc. Mọi liên lạc giữa hai người chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn qua điện thoại. Và rồi, ngày đầu tiên gặp lại cô sau hơn một năm, anh đưa bạn gái đến giới thiệu. Cô chết lặng, tim quặn thắt, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn gượng cười như chưa hề có điều gì xảy ra với trái tim đang bị tổn thương của cô. Cô đau khổ, nhưng rồi phải chấp nhận sự thật ấy ” Duy à! Em từ bỏ.”

Cô cố tạo những khoảng cách giữa cô và anh để trái tim cô không còn lối nữa. Cô tránh nghe điện thoại, tránh gặp mặt và tránh những con đường bằng lăng tím anh thường đến,… Về phần Duy, anh xem cô như một người em gái, một người bạn, một người mà anh có thể chia sẻ mọi tâm sự; đi bên cô, anh thấy thoải mái và bình yên lắm. Nhưng cảm giác ấy, chỉ hơn tình bạn chút xíu, hoàn toàn không phải là tình yêu. Biết cô đang cố ý tránh mặt, anh không hiểu tại sao nhưng anh tôn trọng cô. Anh hiền, ấm áp nhưng đôi khi hơi vô tâm, chính sự vô tâm ấy đã làm trái tim  cô- một trái tim yêu lần đầu bị tổn thương.

Sau khi Duy đi, cô lao đầu vào học, tự mành tìm tòi học thêm Tiếng Pháp, tìm tài liệu về Paris cùng các chương trình cấp học bổng du học cho sinh viên,…mong có cơ hội đặt chân đến nơi anh đang sinh sống. Thời gian trôi qua nhanh chóng, cô tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc, nên sớm xin được một vị trí trong văn phòng Chính phủ, bao nhiêu lần được cử sang New Zealand, Cuba, Argentina nhưng vì niềm khao khát Paris, cô đành xin ở lại Hà Nội.

Năm 2013, cô được cử sang Paris làm việc tại văn phòng đại diện Đại sứ quán Việt Nam tại Pháp. Nước mắt cô thêm lần nữa rơi vì anh, cô khóc vì không lâu nữa cô sẽ được ở cùng anh dưới một bầu trời, cô khóc vì biết đâu bất ngờ một ngày nào đó, cô có thể gặp lại anh.

“Duy ơi! Hẹn gặp anh ở Paris”.

Blog Radio 335: Để tình yêu thật sự lấp đầy quá khứ đã qua…

Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn dài rồi rơi xuống gối. Có tiếng chuông cửa, cô thức giấc, vội khoác chiếc áo rồi ra mở cửa. Một gã cao lớn, ăn mặc lịch sự với đôi mắt sâu màu xám tro, bộ râu quai nón được cạo gọn ghẽ cùng làn da hạt dẻ.

– Xin chào!
– Chào anh! Anh là Romain?
– Vâng, Romain Rolland. Cô là Thanh Hà?

Cô khúc khích cười vì cách gã người Pháp này phát âm tên cô, nghe mại mại chẳng giống ai ” Tu t’appelles Tènh a? “

Suốt thời gian cô bắt đầu làm quen mọi thứ, Romain luôn bên cạnh cô, gã dẫn cô tham quan tòa nhà Đại Sứ, đưa cô giới thiệu với các nhân viên trong văn phòng, gã còn đưa cô đi khắp Paris vào những ngày nghỉ, nói cô hiểu phong tục và thói quen của con người nơi đây. Nhìn chung, người Pháp rất lịch sự, họ rất coi trọng vẻ bề ngoài, tính tình thẳng thắn, ít bông đùa, đặc biệt là rất chân thành. Họ còn là những co người cực kì lãng mạn trong tình yêu và thực tế trong cuộc sống.

Sự tốt bụng, nhiệt tình của gã ở cái xứ lạnh lẽo và lạ lẫm này đôi khi, với cô như vòng tay ấm áp sưởi ấm con người cô.

Bữa tiệc Giáng  Sinh tổ chức cho sinh viên Việt Nam được diễn ra trang trọng.

Cô say sưa dạo bản Sonata Ánh Trăng của Bethoven trong cái nhìn đầy ngưỡng mộ của mọi người, trong đó có cả gã. Những âm thanh du dương, lúc trầm lúc bổng, lúc ngậm ngùi, xót xa chạm đến biết bao tâm hồn dưới kia. Cô khóc, bao nhiêu nỗi niềm chợt ùa về với trái tim, cô nhớ về đóa bằng lăng tím anh tặng cô vào ngày sinh nhật, nhớ những nấc thang cô cùng anh trèo lên không biết mỏi, nhớ về những buổi hoàng hôn trên biển,…Bản Sonata vẫn được tiếp tục, mỗi nốt nhạc vang lên là mỗi dòng cảm xúc tận đáy trái tim cô, nó tha thiết pha chút niềm khát khao cháy bỏng. Phím đàn cuối cùng vang lên, mọi người đứng dậy, những tràn pháo tay vang lên, cô cuối chào rồi khuất bóng sau cánh cửa phía hậu trường.

Gã nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô, im lặng. Đêm Giáng Sinh, sông Seine thật đẹp! Thành phố hai bên bờ dường như được khoát lên bởi thứ ánh sáng kiêu sa, lấp lánh của những vòng hoa kim tuyến. Những dải đèn đầy màu sắc lung linh huyền ảo trên các cây thông hòa cùng điệu nhạc du dương. Những du thuyền trên sông sáng rực với nhũng đoàn khách từ đâu ùn ùn kéo đến, tháp Eiffel trở nên đẹp lạ lùng, cầu Alexandre III như dải vải đầy màu sắc bắt qua dòng sông Seine thơ mộng… Mọi thứ thật hoàn hảo!

Gã tháo chiếc khăn đang quàng trên cổ, quay sang quàng cho cô, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé và buốt giá của cô. Cô gục đầu lên vai gã, gã choàng tay ôm lấy bờ vai gầy của cô.

-Em không thấy đêm nay mọi thứ đều hoàn hảo sao? Đôi khi quá khứ lại là thứ phá vỡ sự hoàn hảo ấy.
Gã đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cô, dịu dàng, ấm áp.

–Anh muốn lấp đầy quá khứ của em.

Ca khúc ” La vie en rose ” cổ điển của Edith Piaf với giai điệu mê hoặc, ngọt ngào, lãng mạn vang lên càng khiến Paris tráng lệ và huy hoàng hơn bao giờ hết.

” Quand il me prend dans ses bras, il me parle tout bras. Je vois la vie an rose…”

Blog Radio 335: Để tình yêu thật sự lấp đầy quá khứ đã qua…

Quá khứ, cô yêu Duy. Yêu say đắm, và rồi anh ra đi không lời từ biệt. Cô đau bởi sự nhạt nhòa trong cái cách anh để lại cho cô trước lúc anh ra đi. Cô muốn một ngày nào đó được gặp lại anh, muốn nghe anh giải thích, muốn xem anh sống có tốt không. Thế là đủ. Ở cái nơi xa lạ này…. Giờ đây, cô dần chạm được điều cô khao khát suốt tám năm qua. Thế nhưng, cô thật sự mệt mỏi, chán chường bởi cái mà cô gọi là sự ràng buộc trái tim. Cô thấy cô đơn, và cần lắm một bờ vai cô có thể dựa vào. Cô không còn sức để chờ đợi, níu giữ tình yêu ấy nữa.

Sau Giáng Sinh, tiết trời trở nên ấm áp, tuyết ngừng rơi, bầu trời trong xanh hơn. Tan sở,  gã  chờ cô trước cửa văn phòng, vừa nhìn thấy cô, gã cầm tay kéo cô chay và chui lọt vào chiếc taxi đang chờ sẵn. Cô ngơ ngác như con nai vàng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gã mỉm cười “Mình hẹn hò nhé?”. Ca khúc ” Joelie taxi” ngân vang, cô cảm thấy ấm áp, nhưng lòng cô vẫn còn nặng lắm. Gã là một chàng trai ấm áp, lãng mạn, tình yêu của gã với cô thật cháy bỏng, nồng nàn, đôi khi khiến cô nghĩ mình như đang trong chuyện cổ tích. Một gã người Pháp, một cô nàng Việt Nam, một người chưa bao giờ yêu, một người vẫn mang hình bóng xưa cũ trong tim,… Một người vô cùng lãng mạn, nồng nhiệt, một người lại cực kì kho khan bởi sự tổn thương vốn có,… Cô sợ, sợ một ngày kia, tình yêu ấy sẽ lại khiến cô đau thêm lần nữa.

Hơn một năm sau, cô về Việt Nam thăm gia đình. Suốt thời gian ấy, gã chạy ngược chạy xuôi, thu thập thông tin về một người là Duy.

Cô trở lại Paris. Đó là một buổi chiều có nắng, gã hẹn cô ra bờ sông Seine, nhưng gã đã không đến!

Cô đến đó, người đứng đối diện với cô không ai khác, đó là Hải Duy, người con trai đã từng rất thân với cô, đã ra đi không lời từ biệt và để lại cho cô biết bao nhiêu nỗi niềm. Cô không tin vào mắt mình “Là anh, là anh thật rồi”, cô không khóc, không một sự xúc động được thể hiện ra. Cô quay lưng định bỏ đi, anh bước đến, giữ bàn tay cô lại “Thanh Hà, là anh đây”. Cô quay người, khóc nức nở. Anh ôm lấy cô, mặc cho cô đang khóc.

Blog Radio 335: Để tình yêu thật sự lấp đầy quá khứ đã qua…

Cơn sốt hành hạ cô đã ba ngày rồi, suốt ba ngày ở bệnh viện, Romain vẫn luôn bên cạnh cô, chăm sóc cô. Gã đã gặp Duy, kể hết mọi chuyện như những gì cô tâm sự. Gã biết, cô sẽ chẳng thể nào thoải mái và quên đi mọi thứ nếu vẫn chưa nhận được lời giải thích nào từ Duy. Gã biết nếu cô gặp lại Duy, có thể gã sẽ mất cô, nhưng gã không thể không làm vậy, bởi gã yêu cô, gã không muốn cô suốt đời ôm lấy quá khứ ấy và tổn thương.

Cô tỉnh dậy sau hơn ba ngày, cô muốn Romain đưa đến tháp Eiffel, lên đến tầng cao nhất, và ngắm Paris về đêm. Gã lo lắng cho sức khỏe của cô nhưng rồi cũng chiều ý. Ngoài trời, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết trắng xóa bay bay qua ngọn tháp, dưới kia, cuộc sống vẫn thế, vẫn hối hả, tấp nập và ồn ào. Thế nhưng, giờ đây, cô thấy bình yên. Bởi ít ra cô cũng biết anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình, ít ra cô cũng biết anh đã từng mến cô nhưng vì biết mình sẽ ra đi nên không muốn thổ lộ, ít ra anh đã biết tình cảm cô dành cho anh đã từng sâu sắc như thế nào, ít ra giờ đây cô và anh vẫn tiếp tục là bạn, ít ra cô cũng đang có một tình yêu đích thực, ít ra…ít ra cô biết mình rất hạnh phúc. 

Romain đưa tay ôm cô từ đằng sau, đặt một nụ hôn lên má, thì thầm vào tai cô “Về Việt Nam kết hôn em nhé!”

Với tình yêu, đôi khi nên là sự từ bỏ. Từ bỏ không có nghĩa là kết thúc, mà là bắt đầu một con đường mới, tình yêu mới, hạnh phúc mới.

•Truyện ngắn của My Trinh

Thực hiện: BTV Chit Xinh
Kỹ thuật: Đức Thụy – Hằng Nga
( nguồn: blogviet.com.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *