Bài nổi bật

Blog Radio 351: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán ?

Blog Radio Số 351 –  Có khi nào giữa những bộn bề công việc, sau những ngày đều đều sáng bước chân vào văn phòng, chiều bước chân ra thấy bóng chiều đã đổ ụp xuống. Bạn bỗng thèm cảm giác muốn bứt mình ra khỏi khối hộp bộn bề ấy, muốn buông bỏ công việc để có thể có những phút giây thật sự thoải mái với những thú vui của cuộc sống. Nhìn qua ô cửa kính văn phòng, cuộc sống ngoài kia chảy trôi lại muốn mở tung cánh cửa ngước nhìn bầu trời cao trong xanh và hít một hơi thật sâu để tận hưởng hương vị cuộc sống thật sự? Và rồi bạn sẽ tìm thấy điều kỳ diệu của cuộc sống, khi tình yêu sẽ đến một cách bất ngờ nhất! 

 

…. “
Vào đêm hôm ấy, anh biết rằng chúng ta đã chính thức bước vào cuộc đời nhau. Và trong cuộc đời dài đằng đẵng rộng vô cùng này, anh chỉ cần em ngồi bên cạnh mình, như thế là đủ.”

Lá thư trong tuần: Cuộc đời là những cái nắm tay 

Một buổi sáng thức dậy, uể oải vươn vai, nhìn quanh căn phòng chợt thấy thiếu sức sống, buột miệng thầm thì “thấy chán quá đi”. Thế là nỗi chán chường cứ theo suốt cả ngày. Một bữa sáng nhạt nhẽo, chẳng cảm thấy vị thơm ngậy của món bún bò Huế. Ngụm trà đá cũng đắng chát. Chiếc quần Jean như co lại, bó sát, khó chịu. Bước chân nặng trịch hơn, giống như Tôn Ngộ Không bị yêu quái bắt cõng trên lưng tảng đá khổng lồ. Kim đồng hồ nhích từng giây một.

Một buổi chiều ướt át, nhìn mưa rơi qua ô cửa, tiếng thở dài thườn thượt qua môi. Mà thật ra cũng chẳng phải vì “ông trời” đổ mưa mà khiến tuổi trẻ thêm thểu não. Chỉ là trong thời khắc ấy, càng nhận ra nỗi chán chường ngự trị. Mưa hay nắng, có khác gì nhau khi bản thân chẳng thấy tươi vui, không cần bước chân ra ngõ.

Một buổi tối thu mình trong căn phòng nhỏ, mắt dán vào desktop, chẳng để ý thời gian. Lướt đi lướt lại dòng status của đứa bạn không biết bao nhiêu lần. Mắt thâm quầng, mỏi mệt; đầu quay cuồng mà vẫn chẳng thể nào đi ngủ. Vì sợ ngủ là phải thức, mà nếu thức dậy thì lại bắt đầu chuỗi ngày lặp lại buồn tênh. Đứa bạn viết “Cuộc sống nhạt nhẽo quá!”, đứa kia chia sẻ “ Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng vậy”. Những nút “like” hưởng ứng nhiệt tình, những “comments” an ủi “tôi cũng thế!”. Chắc là không phải bởi “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đâu”. Chắc không phải giống như đang buồn đau với đau buồn của nhau. Mà thật ra, cô đơn đã hoàn toàn thống trị.

Blog Radio 351: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán ?

Sao lại thế, tuổi trẻ, lẽ ra đâu thể nào có lý do để cô đơn?

Tìm một lý do để thấy hạnh phúc quả thật rất khó khi những lý do để cô đơn bỗng quá nhiều. Mà khi đôi mắt chỉ nhìn thấy một màu cô đơn thì sẽ chẳng thể nào nhìn được màu hạnh phúc. Hoặc là cố tình không thấy hạnh phúc, chỉ vì đã lỡ nói hai chữ “cô đơn”.

Hình như người cô đơn, chẳng nhìn thấy ai ngoài mỗi bản thân mình. 

Thế nên mới không nhìn thấy đôi mắt đã bị che đi gần hết bởi những nếp nhăn của bà đang hấp háy vui khi nhìn thấy đứa cháu về thăm sau bao ngày trông ngóng. Thế nên mới không nhìn thấy đôi chân bà có thể đi nhanh hơn, hái những mớ rau non mướt, bắt con gà ngon cho đứa cháu ở xa. Thế nên mới không thấy có những ngôi nhà, ở trong đó là chiếc giường ọp ẹp, trẻ con không có đồ chơi, đứa lớn hơn thiếu tiền nộp học, chúng nó vẫn cười vui và đợi ba mẹ đi làm về, quây quần với mâm cơm chỉ dưa cà, mắm muối. Người cô đơn sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy, những em bé vùng cao lết chân trần quãng đường hàng chục cây số để đến trường, những bộ quần áo cũ mèm, chẳng đủ ấm khi hạ qua đông tới; nhưng vẫn có những nụ cười trong vắt cùng nhau. Người cô đơn có bao giờ thấy đâu, còn có rất nhiều người thất nghiệp, không việc làm, ngồi vạ vật ở khu chợ đông người, chỉ mong có một ai thuê mướn, họ sẽ nở nụ cười, bởi “một ngày có việc để làm là một ngày hạnh phúc”. Người cô đơn chẳng nhìn thấy được, thời gian trôi đi rất vô tình, nếu cứ ngồi mãi chán chường, nghĩa là sẽ đánh mất cả ngàn điều quý giá; đánh mất phút giây trò chuyện cùng ba mẹ, đánh mất phút giây ôm đứa bạn thủ thỉ tâm tình, đánh mất cách nhìn, cách sống; đánh mất ước ao khát vọng; và có thể một ngày, đánh mất chính trái tim.

Hình như người cô đơn, cũng chẳng biết nắm tay ai, kể cả bản thân mình.

Thế nên mới không nhớ, ngày bé thơ biết đi cũng là nhờ đôi tay mẹ đã nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ xíu; mỗi lần nũng nịu là có bàn tay của ông bà ôm âu yếm vào lòng; mỗi lần ngã đau lại đưa bàn tay xinh về phía bố. Thế nên cũng chẳng nhớ, bàn tay bạn đã nắm chặt mình khi vẫn còn lưỡng lự đứng ngoài sân trường lần đầu đến lớp. Người cô đơn thì làm sao nhớ được, chính bản thân cũng đã từng nắm lấy một bàn tay, ấy là khi có một cậu bé loay hoay, vì sợ nước nên không dám lội qua con suối; ấy là khi có một người lớn tuổi, chẳng thể qua đường vì xe cộ đi nhanh; những cái nắm tay như một cơn gió mát lành, đã từng khiến lòng vui vẻ. Người cô đơn cũng không còn nhớ, khi bản thân muốn buông xuôi, hai bàn tay đã từng đan chặt lại, mạnh mẽ tìm về khỏa lấp nỗi hoang mang.

Hình như người cô đơn đặt bản thân vào quả bóng căng tròn và dễ chán khi thấy không vừa vặn.

Nhưng!

Toán học không phải lúc nào cũng là những hằng số chính xác. Và cuộc sống cũng thế! Không tròn đầy. Chắc chắn không có hạnh phúc nào vẹn toàn đang tồn tại. Nhưng có những hạnh phúc giản đơn, nhỏ bé xung quanh. Và hãy gom nó thật nhiều mỗi ngày. Hãy đan chặt những ngón tay. Nhưng đừng ngần ngại nắm tay ai và đưa tay cho ai nắm lấy. Yêu thương sẽ đến từ những người tưởng chừng xa lạ.
Cuộc đời là những cái nắm tay, em ạ!

Ruby Vân Anh 

Blog Radio 351: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán ?

Truyện ngắn: Hạnh phúc là ăn cùng nhau bát mỳ

Hôm nay anh cảm thấy rất mệt trong người. Dường như mọi thứ tệ hại nhất đang hùa nhau đổ xuống đầu anh vào cùng một ngày.

Khoảng giữa giờ trưa, anh bắt đầu ngồi thừ người và nhìn màn hình máy tính. Đôi mắt anh đang nhìn chằm chặp vào máy, những con số bắt đầu rời khỏi vị trí cố hữu ngay hàng thẳng lối của nó. Rồi chúng nhảy múa. Chúng cứ nghiêng ngả, xoay vòng vòng, lúc thì chúng quấn lấy nhau thành một đống hỗn tạp, lúc thì chúng tách ra loạn xạ tràn khắp màn hình. Rõ ràng là chúng đang chọc tức anh.

Anh đưa mắt nhìn ra xung quanh. Văn phòng chỉ vang lên một thứ âm thanh duy nhất: tiếng gõ bàn phím. Tiếng gõ khô khốc và đều đặn phát ra từ mỗi cái đầu đang lụi cụi xung quanh. Có tiếng gõ rất nhanh như đang trút vội một câu chuyện buôn dưa lê, cũng có những cái gõ đứt quãng nhưng đều đặn như đang chăm chú soạn hợp đồng, hay tiếng gõ dè chừng kèm theo tiếng bấm con chuột di chuyển sột soạt của những bài báo cáo. Cái hợp âm này anh chán đến tận cổ.

Anh bật dậy khỏi chỗ ngồi và bước ra ngoài hành lang, rồi đi thẳng ra cầu thang sau lối thoát hiểm của tòa nhà. Anh cần thoát ra bầu hợp âm đó. Anh cần thoát ra khỏi cái thảm trải sàn đầy bụi và vi khuẩn mặc cho cô lao công mỗi sáng vẫn hì hục chà cái máy hút bụi lên trên nó, mà tiếng cái máy hút bụi ấy không thua gì tiếng gầm của chiếc xe tải. Anh phải thoát ra ngay khỏi cái hộp vuông vức, vừa có vẻ sang trọng, vừa chuyên nghiệp mà lại cũng lạnh lùng và xa cách này. Anh cần một chút không khí để thở, loại không khí tự nhiên mà chẳng phải đi qua cái khe chữ nhật hẹp từ hệ thống máy lạnh trên trần rồi phà thẳng vào không gian những làn hơn giả tạo.

Đứng dựa lưng vào thành ban công, anh châm một điếu thuốc. Những hơi thuốc cuốn bớt đi chút cảm giác trầm trọng trong anh. Anh nhìn con đường xa xa cách chỗ mình đang đứng khoảng 500 mét. Những dòng xe cứ đều đều đi qua và chẳng bao giờ có điểm dừng. Từ đây anh vẫn nghe rõ tiếng động cơ, tiếng còi xe, thậm chí là tiếng chửi rủa trên con đường đó. Con đường ngập ngụa trong người, xe, âm thanh và một đống hỗn tạp không tên.

Anh nhìn lại bộ đồ mình đang mặc. Áo sơ mi bỏ gọn gàng, chiếc quần tây thẳng thớm, đôi giày da sáng bóng. Nhìn anh toát lên một phong thái lịch sự và an toàn. Mà sao anh ghét chính mình trong bộ dạng này quá. Cứ mỗi ngày trôi qua anh lại có cảm giác cái cà vạt của mình càng nhỏ lại. Mỗi ngày anh thắt thì nó lại chặt hơn trên cổ.

Cuộc sống của anh sao thế này?
 

Rất nhiều bạn bè anh, sau khi tốt nghiệp, đều chọn công việc tại những vùng đất khác tránh xa thành phố này. Họ không thích nhịp sống vội vàng mà hối hả, họ không thích sự năng động mà bon chen, họ nói thành phố tuy đẹp mà lạnh lùng. Rồi họ ra đi. Anh vẫn ở lại. Hay nói đúng hơn là anh vẫn còn trụ lại. Người ta nói đây là một vòng xoáy không có kết thúc. Người tồn tại được bên trong đó là những người vẫn tiếp tục chạy và cuốn theo nó, nếu một ai đó không phù hợp hay dừng lại thì ắt sẽ theo chiều của vòng xoáy mà bị đánh bật ra ngoài. Thành phố này từ chối họ. Liệu có phải thành phố này cũng từ chối anh không? Liệu có phải mọi nỗ lực của anh cũng là vô ích trước vòng xoáy đó …

Anh nhìn về phía tòa nhà cao nhất thành phố ở một góc trời phía xa. Tòa nhà bóng loáng và sừng sững trước nền trời xanh ngắt. Những tòa nhà hay công trình thấp hơn bên cạnh càng tôn lên vẻ sang trọng và hoành tráng của nó. Anh tự hỏi có bao giờ tòa nhà cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa thành phố rộng lớn này?

Thời còn là sinh viên, anh từng ngồi gặm bánh mì bên hồ nước ở công viên, ngắm nhìn tòa nhà ấy khi vẫn còn đang trong quá trình xây dựng. Chiếc cần cầu cao vút gắn thêm một cái đèn sáng lòa cả góc trời đêm. Tấm bạt phủ trên khối công trình đồ sộ lộng gió, tự hào ưỡn mình tuyên truyền cho hình ảnh tòa nhà hiện đại khi đã hoàn tất sẽ trở thành một biểu tượng mới cho thành phố năng động và không ngừng phát triển như vũ bão. Anh ngồi đấy và ngắm nhìn nó, lúc ấy anh rất hy vọng có một ngày mình sẽ được bước vào tòa nhà đó làm việc. Anh tự hứa mình sẽ phải trụ vững ở mảnh đất này, vì thành phố rạng rỡ này đã hoàn toàn chinh phục anh ngày lần đầu đặt chân đến.
 
Vậy mà giờ đây anh chỉ muốn buông xuôi và bỏ đi tất cả.

 

Blog Radio 351: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán ?

Từ ban công, anh nhìn xuống được khung cửa sổ tầng dưới của tòa nhà. Sau lớp kiếng dày và phủ bụi đó, anh nhìn thấy bóng những con người khác – cũng như anh hằng ngày – đang ngồi cặm cụi vào công việc. Mỗi một người đều cặm cụi vào cuộc mưu sinh. Mỗi một người đều đang cặm cụi vào con đường mưu cầu một thứ gì đó, tiền bạc, niềm vui, sự thành công, danh vọng, hạnh phúc… Hạnh phúc ư? Cả anh cũng không chắc nữa, đó chắc hẳn là điều khó tìm nhất trong cuộc đời.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, anh cầm điện thoại trên tay. Là số điện thoại của em. Anh ngập ngừng không muốn bắt máy. Tâm trạng tồi tệ làm anh muốn tránh xa tất cả. Tiếng chuông điện thoại của em vẫn nhẫn nại chờ đợi. Cuối cùng anh cũng bắt máy.

“Em nè, có đang bận không đấy?”
“Không… mà có gì không em?”
“Hôm nay em thèm ăn mì quá. Mà không biết rủ ai, anh đi với em nhé?”
“Hôm nay à…”
“Thôi mà, đi với em đi. Năn nỉ luôn đó.”
“Ừm… được rồi. Tan làm anh ghé em.”

Anh tắt máy. Em là thế, khó từ chối lắm. Nếu là một người khác, chắc anh đã lạnh lùng khất buổi hẹn rồi. Nhưng với em thì khác. Em là một người con gái rất đặc biệt.

Anh nhớ lại lần gặp nhau đầu tiên của cả hai trong tiệm sách. Anh cầm quyển sách hào hứng đi vội ra quầy tính tiền, thở phào vui vẻ vì sau khi tìm kiếm và dò hỏi mãi mới có thể mua được cuốn cuối cùng trên dãy sách. Khi anh đang vội vã đi ra thì bỗng có người níu anh lại. Là em. Em có vẻ dè dặt nhưng đôi mắt lại nhìn quyển sách anh cầm trên tay… rất quyết đoán.

“Anh… có thể nhường em cuốn sách này không?”

Anh nhìn em mà không biết phản ứng sao cả. Vừa bất ngờ lại vừa tức cười, anh nghĩ chắc chưa có người đàn ông nhận được lời đề nghị … kỳ quặc đến từ một cô gái xa lạ như thế. Chưa biết trả lời sao, em lại đưa ra thêm một đề nghị … kỳ quặc hơn nữa.

“Nếu không… anh cứ mua, nhưng cho em mượn đọc đi. Em đọc nhanh lắm, đọc xong trả ngay!”

Blog Radio 351: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán ?

Vậy là anh tính tiền. Rồi anh và em đến một quán cà phê gần đó. Anh gọi một tách cà phê, ngồi đấy nhấm nháp và ngắm em – cô gái xa lạ mới quen đang cắm cúi vào từng trang cuốn sách. Em đọc ngấu nghiến đến hết, rồi bỗng giật mình ngẩng đầu nhìn anh. Cả hai nhìn nhau rồi cười.

Em như một làn gió mới ùa vào cuộc sống bức bối, như một cơn mưa rào tưới mát mảnh đất khô cằn đã nứt rạn theo năm tháng trong anh. Đôi lần người đàn ông trong anh rung động vì nụ cười của em, vì cả giọng nói của em, vì cả mỗi khi em gần bên anh nữa. Nhưng dường như vẫn có một rào cản vô hình nào đó. Anh sợ cơn gió đến rồi sẽ đi, anh sợ mưa rồi sẽ cạn. Đổ vỡ của cuộc hôn nhân đầu tiên và những trải nghiệm cuộc đời dăng dẳng khiến anh không còn tin vào hạnh phúc trong tình yêu nữa.

Nên anh với em cứ mãi lưng chừng…

Anh đứng đợi em trước sở làm. Anh nhìn ngọn đèn đường hắt bóng mình ngả nghiêng trên nền đất trong một khung màu vàng vọt ảm đạm. Mãi suy nghĩ, anh không để ý em đến bên anh khi nào. Em vỗ nhẹ lên vai anh.

“Chúng ta đi đâu?”
“Anh cứ chạy, em chỉ đường cho.”

Suốt chặng đường em huyên thuyên kể anh nghe về chuyện ban công của nhà trọ. Trên cái ban công nhỏ đó em đang thử nghiệm trồng rau mầm. Mỗi sáng em lại dậy sớm để chăm sóc cho chúng. Ngày nào em cũng mong ngóng ngày chúng nở. Rồi em kể anh nghe về đôi vợ chồng trẻ phòng bên vừa mới thêm một thành viên mới. Tối hôm ấy người vợ chuyển dạ, thế là cả khu phòng trọ nháo nhào cả lên, mỗi người phụ một tay phụ giúp anh chồng – lúc này đã cuống cuồng không biết làm gì. Cuối cùng mọi người cũng đưa được hai vợ chồng vào bệnh viện, rồi cả nhà trọ chẳng ai ngủ được cho đến khi anh chồng báo tin về là vợ đã hạ sinh được thằng cu tí bình yên.

Vừa chỉ đường đi em lại vừa líu ríu những câu chuyện khác. Có khi kể chuyện vui mà em cười giòn tan, lại còn vỗ vào vai anh bôm bốp. Em hồn nhiên đến nỗi anh phải phì cười. Sao lại có cô gái lạ như em thế nhỉ?

Tiệm mì nằm ẩn khá sâu trong một con hẻm nhỏ. Chẳng biết sao em lại có thể tìm ra chỗ này. Anh và em ngồi xuống hai cái ghế xếp bằng gỗ cũ. Tiệm mì thực chất là một xe đẩy đơn sơ. Anh nhìn em tỏ vẻ khó hiểu.

“Anh sẽ thích cho mà xem!” – Em chun mũi tỏ vẻ bí mật.

Blog Radio 351: Lý do nào để ta cô đơn và buồn chán ?

Anh quan sát người làm mì. Thật không thể ngờ! Anh nhìn em tỏ vẻ thán phục! Có lần anh nói với em ngày còn nhỏ hay được dẫn đi ăn tiệm mì rất lạ. Mì vắt ở đây được làm bằng phương pháp thủ công, người ta phải đập bột, nghiền, lại đập, rồi kéo, lại đập và kéo cho đến khi sợ mì thon và nhỏ lại. Quy trình ấy kéo dài có đến hai mươi phút, nhưng những sợi mì làm ra đặc biệt dai và thơm ngon. Anh nhớ mãi vì chẳng thể nào kiếm được tiệm mì như thế nữa khi lớn lên. Không ngờ em lại tìm được.

Anh nhìn em không giấu nổi nụ cười và ngạc nhiên. Bát mì được dọn ra thơm phức và nóng hổi. Sắc mì vàng óng ả trên từng sợi, nước lèo thơm lừng và nghi ngút khói. Giờ anh mới nhớ mình đã bỏ cả ăn trưa vì căng thẳng. Anh đói meo và thử ngay. Em nhìn anh húp sột soạt mãi mà không ăn. Em cứ nhìn anh rồi cười tủm tìm. Anh nuốt miếng mì trong miệng rồi hỏi:

“Sao em không ăn đi?”
“Ngon không?”
“Ngon lắm, em tài thật!” – Anh nhìn em và cười.
“Hi hi, vui quá, cuối cùng hôm nay anh cũng đã chịu cười.”

Anh dừng đũa và nhìn em. Câu nói của em khiến anh thấy lòng mình nao nao. Em lấy từ trong túi của mình ra một hộp rau mầm và đưa cho anh.

“Đây là thành quả đầu tiên của em, anh phải ăn hết đó nha.”

Anh im lặng nhìn hộp rau mầm. Anh nhớ lại lúc mình chở em trên đường. Những bực dọc sáng nay bỗng chốc tan theo tiếng em cười. Những căng thẳng trên vai anh cũng biến mất khi em đặt tay lên đó. Những câu chuyện đời thường của em len lỏi vào trong anh tự lúc nào, nó xoa dịu những nỗi bực dọc hay muộn phiền, nó làm anh quên đi những mệt mỏi và bế tắc.

Và giờ đây, khi ngồi với em trong tiệm mì này, anh lại cảm thấy lòng bình yên quá đỗi. Bình yên trên những con đường tấp nập người qua lại, bình yên giữa những tiếng ồn ào của thành phố đông nghẹt dân, bình yên nép dưới một góc nhỏ giữa những ánh đèn rực rỡ đủ màu phồn hoa đô hội. Anh không còn lạc lõng nữa… tự khi nào?

“Em cảm thấy dạo này anh có chuyện buồn hay sao đó. Chắc là chuyện công việc. Có thể em không giúp được gì cho anh, nhưng nếu muốn, anh có thể kể cho em, cho nhẹ lòng…”

Anh ngẩng đầu nhìn em, nhìn sâu vào đôi mắt em, anh có thể thấy tất cả những tình cảm chân thành ẩn sau trong đó. Anh đặt hộp rau mầm qua một bên. Anh đưa tay qua phía đối diện và nắm lấy bàn tay em. Nắm rất chặt bàn tay đó, anh kể : “Em biết không? Những ngày qua anh rất căng thẳng….”
 
Và anh với em ngồi trong quán mì, rồi anh kể hết cho em nghe chuyện của mình. Vào đêm hôm ấy, anh biết rằng chúng ta đã chính thức bước vào cuộc đời nhau. Và trong cuộc đời dài đằng đẵng rộng vô cùng này, anh chỉ cần em ngồi bên cạnh mình, như thế là đủ. 

Vì anh đâu có ngờ, hạnh phúc là cùng nhau ăn bát mì, chỉ đơn giản như thế.

Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Hi Tường
Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh – Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio

 
( Nguồn: Blogviet.Com.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *