Bài nổi bật

Cà phê phố cũ

RadioVn.Com – Quán cà phê nằm trong một ngõ phố nhỏ mà ngày xưa, hắn và nàng đã ngồi. Quán có mấy cây sung to, quả trĩu trịt tận gốc. Sung nếp non, chấm bột canh thêm tí chanh ớt, ngon tuyệt. Nàng thích món đó từ lúc học phổ thông. Nàng còn thích âm nhạc ở quán. Những bản nhạc tiếng Anh; tiếng sacxophone mênh mang, tiếng ghita điện thánh thót hòa cùng với giọng hát của một nam danh ca thời thượng. Nàng ngồi nghe như mê đi. Da diết. Đắm đuối…
Hắn ngồi đối diện nàng qua cái bàn đá trắng dưới gốc cây cọ. Hắn dùng đầu ngón tay khẽ nâng cái cằm xinh xắn của nàng lên, khuôn mặt đang đê mê theo dòng suối âm thanh hơi ngửa lên trời. Ngắm. Những giọt nắng nhạt của một ngày tàn thu lọt qua tán lá, mơ màng trên má nàng. Đẹp. Nàng rất đẹp.”…I long to see the sunlight in your hair/ Anh mong mỏi đến những lúc anh được nhìn thấy ánh ban mai trên mái tóc em…” (*). Lúc hắn ngồi với nàng là buổi chiều, không phải ban mai. Mà chỉ có một lần rồi thôi. Không tiện. Hắn là trai chưa vợ, nhưng nàng có chồng, một con. Chồng nàng đi nghiên cứu sinh ba năm rồi…
Hắn đang hồi tưởng lại thì nàng đến từ phía sau và cất tiếng:
– Anh đến lâu chưa?
– Anh mới đến – Hắn vừa trả lời, vừa tranh thủ ngắm nàng. Sau hơn hai mươi năm gặp lại, dường như nàng chỉ còn phảng phất vài nét mơ hồ của một mỹ nhân mà xưa hắn mê mệt. Thời gian luôn là kẻ thù không khoan nhượng của nhan sắc.
– Anh trông vẫn như xưa…
– Xưa… Tại sao ngày xưa ấy, em lại đưa đơn vu cho anh cái tội khốn nạn vậy? – Hắn nôn nóng hỏi ngay nàng cái điều vẫn ấp ủ trong lòng bấy lâu.
Cà phê Phố Cũ
Ngày xưa, nàng là giai nhân nổi tiếng khu phố hắn ở. Nàng xinh, hẳn rồi. Nàng lại là con út của một ông quan to, hàm bộ trưởng. Và tất nhiên, nhà nàng giàu. Còn hắn, con một gia đình buôn bán vặt, kiếm miếng ăn qua ngày. Nhưng hắn học giỏi. Thì tất nhiên, con nhà nghèo phải cố mà học, may ra có cơ hội đổi đời. Còn nàng, học lực bình thường, vì nàng xinh đẹp. Dĩ nhiên vậy. Vì thế khi hắn là sinh viên trường Thuốc năm thứ ba, nàng trượt đại học. Bố nàng to, ông bố trí cho nàng đi học kỹ thuật nước ngoài. Thế quái nào mà nàng lại học kỹ thuật viên, chuyên sử dụng các loại máy móc kiểm nghiệm thuốc mới nhất. Đây là căn nguyên cho hắn gặp nàng. Và cũng là duyên nghiệp vợ chồng nàng. Nàng gặp chồng bên nước bạn…
– Em cũng khổ tâm lắm…Em làm thế là để cứu anh.
– Cứu anh?! – Hắn nhìn thẳng vào mặt nàng không khoan nhượng. Dường như có một chút xót xa nuối tiếc nào đó vẫn nhoi nhói sâu trong lòng. Khuôn mặt đẹp nồng rực của nàng khi xưa không còn tăm tích nào. Làn da trắng xanh nhằng nhịt những nếp nhăn như da giả. Đôi mắt to sâu thăm thẳm của nàng nay dường như nhỏ lại bởi bờ mi đã sụp xuống. Ánh mắt như trẻ thơ trong veo ngơ ngác nay đùng đục tối tăm… Hắn cố nén một tiếng thở dài, hỏi lại nàng:
– Chả lẽ em vu cho anh cưỡng dâm em; đuổi anh ra khỏi trường đại học; chặn mọi con đường xin việc của anh; làm cho anh khốn khổ, không có đủ cả cơm ăn…là cứu anh sao?
– Vâng, là thế… Ngay buổi tối hôm cuối cùng mình gặp nhau, anh vừa ra khỏi nhà thì chồng em về. Anh ấy đã ngồi dưới nhà người quen ở tầng một suốt buổi tối để chứng kiến những tin đồn về vợ mình là sự thật.
Thì lúc đó, cả trường đại học, nơi hắn công tác, cả viện kiểm nghiệm, nơi làm việc của nàng, đều đồn ầm lên về mối quan hệ của hắn và nàng. Hắn thì bất cần vì hắn chưa vợ. Và thật sự là, hắn đã mê nàng từ xưa. Tiếng là cùng khu phố, học cùng trường phổ thông, nhưng hắn với nàng như đến từ hai thế giới khác. Nàng là con nhà giàu có quyền quý, còn hắn là con nhà nghèo. Nàng xinh đẹp như công chúa. Mà hắn thì lôi thôi như một thằng ma cà bông. Nhưng hắn là một thằng đàn ông mạnh mẽ như mọi thằng trai cùng lứa ở khu phố. Trong những giấc mơ, hắn vẫn khao khát nàng. Khi hắn sang viện nơi nàng làm việc để nhờ máy móc kiểm tra một số mẫu thí nghiệm liên quan đến đề tài hắn nghiên cứu, hắn gặp nàng. Đấy cũng là lần gặp đầu tiên của hắn và nàng. Giáp mặt và nói chuyện. Có lẽ người đàn bà một con xa chồng lâu ngày không thể cưỡng nổi cái sự tấn công mãnh liệt của một tên trai hâm mộ mình từ xưa, nay mới có cơ hội. Nàng bị hắn cuốn vào cơn lốc đam mê. Mụ mị. Nàng quên hết cả mọi ý tứ giữ gìn đề phòng bấy nay. Họ kéo nhau về ân ái ngay tại căn hộ của nàng hàng đêm, trên tầng bốn…
– Anh Toàn, chồng em bước vào nhà thì anh ấy nói ngay, anh ấy đã biết hết mọi chuyện. Anh ấy bảo em hãy cho anh ấy một lời giải thích thoả đáng. Lúc ấy, em làm sao mà giải thích được, em chỉ biết khóc thôi.
– Thế tại sao em không gọi anh quay lại. Anh đã nói với em là anh yêu em thật sự và muốn được sống cùng em. Anh sẵn sàng quỳ xuống xin lỗi chồng em. Sẵn sàng trả giá để có được em kia mà.
– Nhưng mà em vẫn yêu chồng em…
– Em cũng yêu anh mà?
– Vâng… Em yêu cả hai người.
Có lẽ là thế. Những lúc bên nhau nàng vẫn hay kể chuyện chồng. Nàng vẫn nói yêu chồng. Nhưng không hiểu sao cứ lao vào hắn. Nàng cũng bảo, bên hắn, nàng thấy mình thật hạnh phúc, được sống với những tận cùng khao khát. Còn hắn, đôi khi hắn cũng thấy bực mình. Kể cả khi đang nằm thư giãn trong vòng tay hắn, sau một trận ái ân bùng nổ, nàng vẫn bảo em thấy có lỗi với chồng. Hắn thường át nàng đi bằng một cái hôn sâu, dài như muốn làm nàng tắt thở. Và hắn lại dồn cho nàng một đợt xung kích tưởng chừng như có thể làm nát bấy thân thể nàng.
– Khi nhìn thấy chồng em bước vào nhà, thú thật lúc ấy, em cứ như người đang nằm trong chăn ấm mùa đông, bị hắt cả một xô nước lạnh vào mặt – Nàng chống hai tay lên cằm, khuỷu đặt trên mặt bàn đá. Khuôn mặt hầu như không trang điểm. Ánh mắt nhìn về phía hắn nhưng có cảm tưởng như là nàng chẳng thấy gì. Nàng nói như đang độc thoại.
– Anh đã chả nói với em bao nhiêu lần là, anh sẵn sàng được xin cưới em về đàng hoàng sống với nhau cơ mà.
– Anh hoàn toàn không biết gì về gia cảnh nhà chồng em. Bố chồng em là giáo sư, em ruột ông ấy là quan to lắm, hơn cả bố đẻ em, quyền trùm khắp nước. Chồng em nói em không phải trình bày gì nữa. Anh ấy nói mình cũng có lỗi khi để vợ một mình quá lâu. Anh ấy chỉ hỏi em là còn yêu anh ấy không. Nếu còn yêu thì anh ấy sẽ mang em đi ngay sáng mai. Nếu không còn yêu thì anh ấy sẽ đi ngay tối nay.
– Thế lúc đó em trả lời sao?
– Em nói là em vẫn yêu anh ấy…
– Vừa cách đấy khoảng mười phút, em cũng rên lên với anh là yêu quá, không thể xa anh được.
– Vâng, đúng thế. Em yêu cả hai người đàn ông của mình. Chồng em là mối tình đầu, là rung động con gái đầu tiên của em. Anh là người con trai em cũng đã từng ngưỡng vọng từ xưa. Khi gặp lại anh, em đã nhủ thầm là mình đã có chồng. Mình sẽ chỉ nói chuyện với anh ấy như là một người bạn. Nhưng rồi có một cái gì đó cứ dẫn dắt em đi, không cưỡng được. Cái buổi chiều ở cà phê Phố Cũ, lúc anh bất ngờ hôn em, như có tiếng nổ bùng trong người. Nên đến tối, lúc anh đưa về, em không kìm nổi lòng mình, đã lôi anh vào nhà.
– Thế mà em lại tố anh tội cưỡng dâm! – Hắn chua chát nhìn nàng, nhưng gương mặt nàng dường như không có một biểu cảm gì để cho hắn suy đoán xem thực ra nàng muốn gì.
Thì cách đây hơn hai chục năm, hắn cũng không làm sao suy đoán được động cơ của nàng khi tố hắn cái tội ấy. Hắn đã từng uất ức, muốn đến thẳng nhà nàng, gặp cả chồng nàng, ba mặt một lời nói cho hết. Nhưng nàng sau khi gửi đơn cho ban giám hiệu trường hắn, đã sang ngay nước ngoài sống. Hắn không có cơ hội nào mà đối chất với nàng. Dịp ấy, hắn đã khốn khổ nhục nhã, mặc dù cũng chả có phiên tòa nào mở ra để xử. Hắn bị đuổi khỏi trường đại học. Hắn bị chặn ở mọi cánh cửa xin việc. Chỉ còn một chút may mắn, ông hiệu trưởng nhà trường, vốn quý hắn vì học giỏi, và ông cũng không tin đấy là lỗi của mình hắn, ông lờ đi, bảo hắn cứ rút hồ sơ về nhà đợi, không tước bằng dược sĩ của hắn. Nhưng hắn không còn công ăn việc làm. Không có lương. Hắn đói. Đói thật sự…
– Đêm hôm ấy chồng em nói rằng anh ấy cũng vẫn còn yêu em, không muốn mất em. Và anh ấy cũng không muốn con bé thiếu mẹ. Nhưng anh ấy nói mình là một người đàn ông. Anh ấy cần phải xử lý kẻ đã xúc phạm đến gia đình mình. Anh ấy cho em hai lựa chọn trừng phạt anh: Hoặc là cho anh biến mất không tăm tích khỏi thế giới này. Hoặc là triệt mọi đường của anh, làm cho anh khốn khổ. Sống mà như chết rồi. Không một nơi đâu chấp nhận. Như một kẻ ngoài lề xã hội.
– Và thế là em đã chọn cách thứ hai…
– Em không có sự lựa chọn nào khác. Em không muốn anh chết, khi em ngồi viết cái lá đơn khốn nạn ấy, em đã chỉ mong có một tiếng sét bổ thẳng vào đầu em, để cho em chết đi cho rảnh.
– Nhưng em đã không chết, em đi nước ngoài sống vui vẻ hạnh phúc, đẻ thêm một thằng con trai cho chồng…
– Anh đừng mỉa mai em làm gì. Sự thật là những lúc ở bên anh, em thấy rất hạnh phúc. Nhưng cũng chưa lúc nào em thấy nguôi yêu chồng em. Anh biết điều đó mà. Có lẽ em là một người đàn bà hư hỏng.
Thời gian ấy, khi thấy mọi cánh cửa đóng sập trước mắt mình, hắn đói quá, hắn mò đi kiếm ăn, hắn lên phố, lê la buôn từng mười hai viên Tetraxyclin một. Nhưng mà ông giời, ông ấy không triệt hết đường sống của ai bao giờ, nếu người ta chưa tận số. Lúc ấy cả nước mình, cả thành phố, mọi ngành nghề đang trong thời kỳ phá bao cấp. Mấy cái chợ thuốc tây ở Văn Miếu Quốc Tử Giám, Hàng Rươi, Lê Duẩn, Giáp Bát được dân tình tự động mở ra, chuyên buôn bán hàng tân dược, nhất là hàng từ Bun, Nga, Ba Lan, Đức…của cánh xuất khẩu lao động chuyển về. Hắn lập tức tham gia. Hắn phi về tận các miền quê xa Hà Nội mua hàng của các gia đình có con em đi xuất khẩu lao động gửi về. Hắn mua thuốc tính theo ki lô, về Hà Nội hắn bán đếm viên, lợi nhuận cao khủng khiếp. Hắn phất lên. Hắn lập công ty. Hắn trở thành đại gia…
Hắn khẽ khoắng chiếc thìa lanh canh như đánh động, rồi đẩy ly về phía nàng:
– Em uống đi. Em vẫn thích nâu đá như xưa à?
– Vâng, ở nước ngoài mấy chục năm em vẫn uống. Nhưng là uống trong bếp, tự pha bằng máy, chứ chưa bao giờ em ra ngoài uống như ở Việt Nam.
– Từ ngày sang bên ấy, em có hay về nước không?
– Đây là lần đầu tiên anh ạ.
– Sao vậy…?
– Sang bên ấy cuộc sống của em mới thật sự rơi vào địa ngục. Chồng không đánh đập, không sỉ vả. Anh ấy chỉ bảo để thời gian dần dần sẽ làm lành vết thương lòng quá lớn mà em đã gây cho anh ấy rồi vợ chồng sẽ lại như xưa. Em và anh ấy ngủ ở hai phòng khác nhau. Lỗi của mình, em phải chấp nhận tất cả những gì anh ấy yêu cầu. Hàng ngày, em ở nhà nội trợ, chăm con. Anh ấy đã tốt nghiệp tiến sĩ và đi làm cho một tổ chức quốc tế. Được khoảng hơn năm, anh ấy bảo mình sinh thêm một đứa con nữa, để cải thiện tình cảm vợ chồng. Nghe anh ấy nói thế, em mừng. Nghĩ chắc anh ấy đã nguôi ngoai, đã tha thứ cho lỗi lầm của vợ. Em đồng ý ngay. Em đã nghĩ đến những ái ân dào dạt hồi mới cưới nhau… Nào ngờ, anh ấy chở em đến bệnh viện để bác sĩ làm thủ thuật. Anh ấy đã dành sẵn tinh binh ở đó. Anh ấy vẫn không động đến người em.
 *                       
Hắn chăm chú nhìn nàng. Khuôn mặt kiều diễm xưa với những nét kiêu sa làm cho hắn điêu đứng, làm cho hắn sẵn sàng hy sinh đời trai của mình để cưới một phụ nữ một con nay đúng là không còn vương lại chút nào. Da mặt nàng không son phấn trắng bệch, đôi môi nồng nàn xưa giờ tím tái, cặp mắt như hồ thu của nàng, bây giờ đối diện hắn sau bao nhiêu năm mà xa lạ hoang vắng. Nàng nhấp một ngụm cà phê, rồi tiếp tục kể, một giọng rất lạ, hắn chưa từng nghe thấy bao giờ. Như là người đối diện hắn không phải nàng. Đều đều bình thản. Vô hồn…
– Thế mà em cũng có chửa anh ạ. Chính là thằng con trai em. Đẻ xong, em càng bấn với việc nuôi nấng trông nom con cái. Nhưng em là người đàn bà mạnh mẽ, anh biết rồi. Một hôm em sang thẳng phòng chồng đòi hỏi quyền lợi của người vợ. Trời ơi, chưa bao giờ em nhục nhã như thế. Chồng em lúc ấy mới sỉ vả em bằng mọi ngôn từ thậm tệ nhất. Hóa ra anh ta không hề tha thứ cho em một chút nào. Anh ta mang em sang đây để trả thù. Để hành hạ em. Anh ta bảo, em bây giờ chỉ có nhiệm vụ duy nhất là nuôi nấng con cái, trông nom nhà cửa và hàng ngày sám hối về lỗi lầm của mình. Thân thể em đã ô uế nên anh ta không bao giờ động vào nữa. Nhưng em vẫn là mẹ của hai con anh ta.
– Thế sao lúc ấy, em không bay về với anh?
– Em không thể. Em thấy mình có lỗi. Em còn hai đứa con nhỏ. Rồi người đàn bà tràn trề sức sống trong em dần chết lạnh – Hắn học hóa sinh, hắn biết rằng cơ thể tuân theo cơ chế feedback – điều hoà ngược. Cầu không có cung, đến một lúc nào đó, cơ thể tự điều chỉnh, không còn nhu cầu nữa. Hắn đã hiểu tại sao sắc đẹp của nàng tàn phai hết. Như một cái cây, không được tưới tắm thường xuyên, dần khô héo.
– Thế chồng em thì sao, anh ta cũng chịu ép xác à?
– Không, chồng em có vài cô bạn gái Tây. Anh ta gặp họ hàng ngày. Cuối tuần, họ thường đi nghỉ. Em không kiểm soát được. Mà em cũng không dám có ý kiến gì. Em là người có lỗi.
– Địa ngục! – Hắn thốt lên – vậy mà em sống được bấy nhiêu năm. Lạ thật.
– Vâng, em cũng thấy lạ là em chịu đựng được ngần ấy năm. Thực ra, những đêm nằm cô đơn dằng dặc bên trời Âu, em cũng nhớ đến anh và nhớ những gì mình đã có với nhau. Nhưng lúc đó em còn hai đứa trẻ. Thôi thì, em tự an ủi mình để cho hai đứa trẻ lớn lên, rồi sẽ tính. Mà em cũng sợ. Sau khi đổ tội cho anh, không biết cuộc đời anh sẽ đi về đâu. Em sợ.
– Em thấy đấy, có vấn đề gì đâu. Anh không là giáo sư tiến sĩ thì giờ đây, anh lại là doanh nhân thành đạt! – Hắn nhếch mép cười nhìn nàng như cố pha trò cho không khí bớt nặng nề của cuộc gặp gỡ với tình cũ sau bao nhiêu năm. Nhưng khuôn mặt nàng hầu như không có một nét biểu cảm nào. Nàng chậm rãi uống tách cà phê, rồi cất giọng đều đều nhẹ bẫng. Nghe như vọng về từ một nơi xa xăm nào đó…
– Những năm tháng cô đơn bên ấy, em đã suy nghĩ nhiều mà em cũng vẫn không lý giải được. Em yêu và lấy chồng em là mối tình đầu. Chúng em đã có những tháng ngày hạnh phúc. Khi em gặp anh, như có một cái gì đấy nó hút chặt vào anh. Và em cũng đã rất hạnh phúc khi bên anh. Mọi chuyện vỡ lở ra, em bị chồng trừng phạt thì em cũng chấp nhận vì em biết mình làm tổn thương quá lớn cho niềm tự hào đàn ông của anh ấy. Em cứ nằm một mình trong bao nhiêu đêm mà nghĩ. Rồi em quyết định sẽ vẫn cứ ở với chồng em như một gia đình, đợi cho hai con em trưởng thành, em sẽ về Việt Nam, sống một mình hoặc lên chùa cho thanh thản. Nhưng mà mọi dự định của em đã hỏng hết rồi.
– Sao thế? Chả lẽ anh ta vẫn không tha cho em sao?
– Không. Từ lâu, anh ta đã không thèm để ý đến em rồi. Anh ta có quá nhiều niềm vui bên ngoài. Nhưng ông trời ông ấy phạt em vì sự lẳng lơ của mình. Em bị ung thư vú. Khi phát hiện ra thì bệnh đã là giai đoạn cuối. Mọi sự điều trị cũng chỉ kéo dài cuộc sống thêm tí chút. Thế nên hôm nay em về đây, nói với anh một lời xin lỗi trước khi quá muộn.
Hắn trân trối nhìn nàng. Trong giây lát, hắn có cảm tưởng như thời gian, không gian ở cái quán cà phê vườn bé nhỏ yên tĩnh này ngưng lại. “Đứng hình” – Từ hắn hay dùng khi nói chuyện. Lúc nhận điện thoại của nàng. Rồi đến khi ngồi đối diện nàng tại quán cà phê năm xưa từng ngồi. Nhưng hắn vẫn thấy lòng mình lạnh băng. Không cảm xúc. Mặc dù khi xưa hắn đã từng yêu nàng đến mức có thể chết đi được. Hắn đã từng tha thiết năn nỉ xin nàng hãy chia tay chồng để hắn có thể cưới nàng. Những tai họa đổ xuống đầu hắn do hậu quả của cuộc tình với nàng đã không làm hắn gục ngã. Hắn thành một thằng đàn ông cứng cỏi, có địa vị trong xã hội. Nhưng hắn vẫn để sâu trong lòng một ẩn ức. Hắn gặp lại nàng sau mấy chục năm lưu lạc, để xem bây giờ nàng ra sao, để hỏi nàng một câu. Chỉ đúng một câu. Hồi đó, em có thực sự yêu anh không, hay em chỉ coi anh như công cụ giải trí lúc xa chồng…
– Anh có thể làm gì cho em bây giờ?
– Không gì cả anh ạ. Cái duy nhất em mong đợi là anh hãy tha thứ cho em. Sau buổi gặp anh hôm nay, em sẽ trở về bên đó. Em sẽ sống nốt những ngày cuối đời trong bệnh viện, với những liều thuốc giảm đau Morphin. Anh quá rõ, bây giờ không gì có thể giúp em. Em chỉ muốn nhắm mắt thanh thản.
– Đã từ lâu, anh không còn giận em nữa. Anh chỉ còn nhớ những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng mình. Ngày bên nhau, chúng mình đã từng yêu đến sức cùng lực kiệt. Đã tận hiến cho nhau mọi cung bậc tình cảm. Thế thì có gì để mà oán hận mãi. Thú thực, thời gian đầu khi bị đuổi khỏi trường đại học, anh cũng sốc, cũng hận em. Sau này anh bước chân vào môi trường kinh doanh, công việc bận, nhiều mối quan tâm, anh cũng chả còn nghĩ đến nữa. Thoảng có nhớ thì chỉ thắc mắc là tại sao em lại đổ cho anh như thế? Rồi anh cũng tự lý giải, có thể em làm thế để cố giữ gia đình.
– Vâng, đúng thế. Lúc ấy em suy nghĩ thật nông cạn. Mà thực ra, lúc ấy em có suy nghĩ được gì đâu. Em làm theo sự điều khiển của chồng. Sau này, em thấy hối hận, nhưng mọi sự đã muộn. Em đành mặc cho sự đời trôi nổi
*                     
Mặc cho sự đời trôi nổi… Hắn cảm thấy câu nói cuối cùng của nàng cứ ong ong vang vang mãi trong đầu lúc chia tay. Thảo nào, nàng có khuôn mặt bình thản, vô hồn, nhẫn nhịn đến kỳ lạ. Sau hơn hai mươi năm mới gặp lại, hắn mới biết nàng khốn khổ thế nào. Hắn đã trách nàng sao không phá bỏ tất cả để về với hắn. Hắn đã một nghìn linh một lần nói với nàng là bất cứ khi nào, bất cứ điều kiện gì, hẵn sẵn sàng ở bên nàng. Thế mà nàng đã để cho quãng đời đẹp đẽ nhất của một người đàn bà trôi qua trong cô lạnh. Và bây giờ, căn bệnh quái ác đang tàn phá những sinh lực cuối cùng của nàng. Hắn lại cảm thấy bất lực, như đâm đầu vào một bức tường đá lạnh khổng lồ. Y như khi xưa, lúc đột nhiên nàng biến mất, chỉ để lại cái đơn tố cáo trên bàn ông hiệu trưởng…
Chiếc taxi đến đón nàng đã đi từ lâu. Hắn vẫn ngồi yên lặng bên chiếc bàn đá trắng. Mưa ngâu lại lây rây rắc trên tán lá những cây sung cây cọ. Một thoáng hơi lạnh ở đâu kéo đến khiến hắn rùng mình. Sau hơn hai mươi năm, lẻ một buổi chiều mưa u ám, hắn và nàng lại chia tay. Lần này là vĩnh viễn. Chợt trong không gian đang ngả về chiều của quán cà phê Phố Cũ vang lên giọng hát trong vắt u buồn của một nữ ca sĩ đoản mệnh: “Thôi buồn làm chi/ luyến tiếc làm chi… bao nhiêu buồn thương/ bao nhiêu sầu nhớ/ sẽ phai dần thôi…” (**).
Tác giả: Trần Thanh Cảnh

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *