Bài nổi bật

Có lẽ ta đã sai từ lúc mới quen nhau….

RadioVn.Com – Cô thấy dòng tin nhắn nháp rằng: “Em nhớ anh”, cô soạn mà không dám gửi, vì cô biết rằng anh sẽ không bao giờ trả lời lại tin nhắn của cô nữa.
————-
Quán cafe vào một sáng mùa đông. Cô bước vào quán và chọn cho mình một góc nhỏ yên tĩnh. Như thường lệ cô gái phục vụ ra hỏi: “ Hôm nay chị dùng gì ạ?”. “Như mọi khi em nhé!”- Cô mỉm cười và trả lời. Cô bé phục vụ gật đầu rồi quay đi, chỉ còn cô ngồi đó, một mình trong góc nhỏ với những suy nghĩ vẩn vơ. Mọi thứ trong quán vẫn vậy, vẫn bức tranh treo tường mà cô chẳng bao giờ nhìn ra là nó có hình thù gì, vẫn cái đèn nhỏ treo lủng lẳng trên trần mà cho dù có bật lên cũng chỉ leo lét ánh sáng, mọi thứ vẫn thế chỉ có một điều thay đổi. “Dạ màu đá của chị đây ạ”, giọng nói của cô bé phục vụ kéo cô khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ mọi người ở đây đã quen với hình ảnh một cô gái vào ngày cuối tuần dù trời nóng hay lạnh cũng đến đây ngồi một mình và gọi cho mình một cốc màu đá, hơi khó hiểu nhưng chẳng ai thắc mắc cả, mỗi người đều có lý do riêng, cô cũng vậy.

Có lẽ ta đã sai từ lúc mới quen nhau….

“ Dạo này chị hay ngồi một mình, anh bạn chị đâu ạ”, cô bé phục vụ lễ phép hỏi.
“ Ừ anh ấy không ra được em ạ”. Cô gái ngẩng đầu trả lời.
“ Trước đây em thấy anh ấy hay ra đây lắm, toàn ngồi một mình thôi, gần đây thì em không thấy nữa”.
“ Ừ” – cô mỉm cười.
“ Dạ thôi, chị cần gì cứ gọi nhé, chúc chị buổi sáng tốt lành”.
“ Cảm ơn em”.
Cô nhìn theo cô bé phục vụ lại đang tất bật với cửa hàng, lần nào ra đây cô bé cũng hỏi cô vài câu chuyện rồi lại đi. Cô quay lại với ly cafe, ngoáy đều cho tan sữa rồi nhấm nháp từng chút một. Cái vị đắng của cafe nơi đầu lưỡi, vị ngọt của sữa nơi cuống họng, chẳng hợp một tẹo nào, vậy mà trước đây lần nào anh cũng gọi. Vẫn nơi này, vẫn chiếc bàn và loại đồ uống này, chỉ khác một chút là cô ngồi một mình và không có anh.
Đây là nơi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên, kể từ đó mỗi khi cô đến đây là anh đã ngồi ở đó và đợi. Anh hay kể cho cô nghe những chuyện vui, những chuyện công việc và đời thường, chưa bao giờ anh kể cho cô nghe những chuyện buồn cả. Trong suy nghĩ của cô dường như anh không bao giờ biết buồn. Anh luôn trêu trọc cô, luôn cười thật sảng khoái. Mỗi khi cô có chuyện gì, anh đều nói rằng “Như vậy mới là cuộc sống”.
Cô và anh quen nhau trong một chiều mùa hạ. Từng câu chuyện phiếm vụn vặt góp nhặt thành những câu chuyện dài. Những cuộc nói chuyện dần dần dài hơn, thường xuyên hơn đủ để trờ thành một thói quen của mỗi người. Cô và anh cứ rón rén bước vào đời nhau, dần trở nên thân thiết hơn, gắn bó hơn. Lúc đấy anh tự bảo với bản thân rằng, hãy cứ đứng ở cánh cửa cuộc đời cô thôi, có thể dõi theo cô ấy nhưng cũng có thể bước chân ra khỏi cuộc đời cô ấy bất cứ lúc nào. Vậy mà cứ từng bước từng bước anh bước sâu vào cuộc đời cô lúc nào  không hay. Bước sâu đủ để lo lắng, để suy nghĩ, để quan tâm thậm chí có chút ghen tuông vu vơ về cô. Còn cô cứ vô tư kể cho anh nghe những câu chuyện của mình, những câu chuyện thầm kín nhất, sâu lắng nhất, còn anh thì ít khi kể chuyện của anh cho cô nghe cả. Anh nói rằng chuyện của anh toàn chuyện buồn thôi, nghe làm gì cả 2 đứa thêm buồn. Những câu chuyện tưởng như vô tận kéo dài ngày nọ sang ngày khác, tuần này sang tuần khác dường như không có hồi kết. Rồi đến cuộc hẹn đầu tiên, lần đi ăn đầu tiên, lần giận nhau đầu tiên, những lời quan tâm động viên nhau, cứ như vậy họ dần trở thành một điều gì đó của nhau,dành cho nhau những điều ngọt ngào nhất . Nhưng một món ăn ngon đến mấy ăn mãi cũng chán, cốc kem dâu có ngọt ngào đến đâu rồi cũng sẽ nhạt nhòa. Cô xinh đẹp và cởi mở, cô có nhiều mối quan hệ và có nhiều người theo đuổi, anh dần dần trở nên cũ kỹ với cô. Có lẽ đối với cô, anh chỉ là một người nào đó ngang qua cuộc đời. Có lẽ, cô chỉ cần ở anh một mối quan hệ không rõ ràng, yêu cũng được, không yêu cũng được,thích cũng được,không thích cũng được,bên nhau cũng được,chia tay cũng chẳng sao. Cô bắt đầu để ý, bắt đầu kỹ tính hơn, những lần giận dỗi thường xuyên hơn, mặc cho anh có xin lỗi đến mức nào. Dần dần cô đẩy anh ra khỏi cuộc đời của cô, không một chút để ý và cũng không đến mức buồn phiền gì nhiều. Anh cũng nhận thấy điều đó, và anh cũng từng nói với cô rằng : “ Không sao đâu, cuộc sống mà cậu. Cậu là con gái,có nhiều người theo đuổi và cũng có nhiều sự lựa chọn cho riêng mình. Nhưng cuộc sống là cạnh tranh, vì vậy tớ sẽ không ngừng theo đuổi cậu đâu”. Khi quen cô anh đã quên mất đi nguyên tắc vàng trong kinh doanh được áp dụng vô cùng hợp lý trong cuộc sống : “không nên bỏ tất cả trứng vào một giỏ” Anh vẫn vậy, vẫn chân thành, vẫn nhiệt tình và đầy nhiệt huyết như xưa. Chỉ có cô là khác, anh nhiệt tình thì cô đáp trả lại bằng sự lạnh nhạt, sự quan tâm của anh được cô đáp lại bằng sự khó chịu và những lời cằn nhằn. Có lẽ trước kia cô có quá nhiều người để ý, và có quá nhiều nỗi đau để khi cái tình cảm nồng cháy kia đến cô chần chừ không dám đón nhận hay chính cái sự chân thành kia của anh đã làm cô trở nên tự phụ và cao ngạo. Đến bây giờ khi ngồi nhìn lại cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình đang cần điều gì nữa. Anh hay đùa, cô hay xét nét, anh sống nhanh và vội vã, cô sống chậm rãi và cẩn trọng, anh chân thành, cô chần chừ. Hai con người tưởng chừng như hòa hợp lại ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Người ta thường nói rằng, gặp được nhau là Duyên, yêu được nhau là Nợ, sống được với nhau phải có cả Duyên cả Nợ. Anh vẫn đứng bên lề cuộc đời của cô, lặng lẽ dõi theo cô để chia sẻ những lúc buồn vui và dường như cô chẳng thèm để ý, cô chỉ xem anh là một nỗi phiền phức không đáng có. Cô dành sự quan tâm cho một người khác, một người mới, một mối quan hệ thú vị hơn, loại bỏ anh ra khỏi suy nghĩ của cô mà không một chút đắn đo suy nghĩ, bỏ mặc anh với mớ suy nghĩ và những ngày tháng nặng nề.
Có lẽ ta đã sai từ lúc mới quen nhau.

Có lẽ ta đã sai từ lúc mới quen nhau….

Tiếng chuông điện thoại kéo cô bừng tỉnh khỏi dòng ký ức cũ. Cốc cafe tan hết đá từ bao giờ, quán cũng đã thưa người. Nhỏ bạn nhắn tin cho cô: “Tao chuẩn bị hết đồ hộ mày rồi, mai tao qua rồi đi nhé, đừng buồn nữa”. “Uh, tao cảm ơn nhé, đúng là giờ tao không làm được việc gì thật”. Bất chợt mở điện thoại, cô trông thấy hình của anh vẫn còn đó, vẫn nụ cười tươi, vẫn đôi mắt to tròn, chỉ có điều đến giờ cô mới nhận ra là chỉ nó nụ cười của anh, còn đôi mắt của anh vẫn vậy, ít khi có cảm xúc. Cô thấy dòng tin nhắn nháp rằng: “Em nhớ anh”, cô soạn mà không dám gửi, vì cô biết rằng anh sẽ không bao giờ trả lời lại tin nhắn của cô nữa. Trước đây cô chẳng thèm quan tâm đến điều đó, nhưng đến giờ đây cô mới hiểu cái cảm giác nhớ mà không thể liên lạc, nhắn tin đi nhưng không bao giờ có hồi âm. Cái cảm giác thấp thỏm bồn chồn, cảm giác trái tim như thắt lại qua từng nhịp thở, qua từng phút chờ đợi nhớ thương. Vậy mà sao trước kia anh có thể chịu đựng được lâu đến như vậy, chịu đựng trước sự thờ ơ và lạnh nhạt của cô. Anh ra đi, không phải cô không muốn giữ anh ở lại mà là vì cô không thể giữ anh ở lại. Để rồi đến khi nhận ra thì đã quá muộn cho mọi cố gắng níu kéo.
Mai là tròn 2 tháng anh chính thức bỏ cô ra đi, mai là tròn 2 tháng cô và anh không gặp nhau, cũng không chuyện trò qua lại, mai cô cùng nhỏ bạn lên chùa thăm anh, mai là tròn 2 tháng ngày anh mất. Tự nhiên cô thấy cay cay nơi sống mũi, cô còn không cho anh cơ hội để nói anh thích cô.
Ngoài trời vẫn đang mưa, từng hạt mưa rơi càng làm cho mùa đông thêm giá buốt hơn.

Thì thầm được gửi từ Tuấn Đạt Nguyễn

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *