Bài nổi bật

Blog Radio 402: để anh đưa em vào phố thu

RadioVn.Com – Đôi khi ta yêu một thành phố không phải vì thành phố có gì mà vì ở đó có ai. Có lẽ, khi yêu một ai đó, chúng ta thường yêu tất cả mọi thứ xung quanh của người ấy, huống hồ thành phố này là nơi ta hò hẹn, là nơi ta run run đón nhận nụ hôn đầu đời và những cái nắm tay vội vã… Người ấy bây giờ, có lẽ đã nắm lấy một bàn tay khác, đã để vai làm chỗ dựa cho một mái đầu khác, vậy sao ta không còn thấy đau?
Những con đường ấy, tôi vẫn đi qua, những góc phố ấy, tôi vẫn thường xuyên lui tới, không phải để vớt vát những mảnh kí ức đã qua, mà để cho lòng mình thôi thổn thức, để rồi đến một lúc nào đó, thấy tâm hồn bỗng an yên. Và để rồi, dẫu chạm mặt nhau trên phố, tôi sẽ đủ dũng cảm để mỉm cười thật tươi…
 
***

1. Để anh đưa em đi vào phố thu – Leo Phương
Em à, thế là Hà Nội lại đang thu rồi đấy. Em có thấy nắng đã vàng tươi hơn và bớt chói chang qua những vòm lá xanh kia không? Và bất chợt khi nào đi qua quầy hoa quả, thấy mùi ổi chín thơm nhẹ một góc nhỏ, anh lại nhớ ngày xưa hay nghe mẹ giảng bài:
“Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về…”
Để anh đưa em qua những gánh hàng hoa quả, chọn mua những quả ổi găng căng tròn lớp vỏ, và ngậy thơm màu trắng bên trong nhé. Anh thích lắm ngày còn nhỏ, hay lang thang ra vườn với thằng em, vắt vẻo trên mấy cây ổi cạnh bờ ao, nằm nghe gió rì rào mơn man.
 

Để anh đưa em dạo phố bờ Hồ, ngày này có những nhánh lộc vừng li ti đỏ đang ra hoa, lúc lỉu trên đầu người qua lại. Mình ngắm hồ xanh, ngắm bọn trẻ con tung tăng với chiếc xe đạp nhỏ, và thấy yêu đời mỗi khi chúng cười vang, trong trẻo để rồi thèm quay về tuổi thơ, để chỉnh sửa cho nó gọn đầy hạnh phúc như từng mong muốn. Để anh đưa em đi lên lăng Bác, ngắm quảng trường Ba Đình rực tươi trong nắng vàng, ngắm những khoanh cỏ ướt đẫm nước khi sáng sớm lên, bừng dậy một ngày mới. Mình đi dạo qua những hàng tre cao vút vươn lên nền trời xanh thẳm,và rồi nghe gió mơn man, để mình thấy cuộc sống thật yên bình, dù ngoài kia tấp nập.
Để anh đưa em, mình cùng nhau đi dạo qua đường Hoàng Diệu, Điện Biên Phủ…những con đường trồng đầy xà cừ, và lá đua nhau rụng đầy, lót vàng con đường mình đi. Ở Hà Nội, anh yêu nhất đường Hoàng Diệu em ạ – một chút yên lặng, một chút tĩnh mịch, nhiều khi còn nghe tiếng bước chân mình xào xạc trên thảm lá vàng. Những khi buồn một chút, những khi mệt mỏi một chút, những khi thèm tĩnh lặng một chút…và những khi thấy nhớ em thật nhiều, thấy nhớ đến cồn cào, anh lại qua đây, dắt xe đi một mình, rồi chọn một góc để đứng lại và ngẫm nghĩ. Chắc em không được đi đêm về muộn đâu, nhưng anh thỉnh thoảng vẫn qua đây vào 1, 2 giờ sáng, anh sẽ chụp hình lại và khoe với em thật nhiều, cho em ghen tị – ghen tị với mùa thu.
Để anh đưa em, mình qua hồ Tây em nhé. Hồ Tây mùa này, mình qua lúc nào cũng đẹp. Sáng sớm tầm 5 giờ, vẫn còn sương mờ, và anh sẽ phải dặn em khoác thêm áo mỏng vào kẻo lại lăn ra ốm. Mình đi vào buổi trưa, nắng và gió làm những con sóng dập dềnh không ngớt, chỉ muốn nhảy xùm xuống cho thỏa thê mặc dù chẳng biết bơi. Mình đi vào buổi chiều, cùng nhau thả bộ hòa vào dòng người đi tập thể dục quanh hồ, thích thú nhìn một vài bác Tây đạp xe vãn cảnh,và lướt qua ngôi chùa mà anh chẳng nhớ tên, còn em, chắc là rất thích.
Mình đi vào buổi tối em nhé! Ngồi uống nước mấy quán nhỏ ven hồ, để anh thấy gió đùa tóc em dài. Ngồi đấy, nghe thời gian như trảy chôi chậm lại, nghe bao đôi trai gái yêu nhau hò hẹn tâm sự, để thấy trân trọng nhau hơn…
 

Để anh đưa em đi chọn hoa hướng dương – loài hoa lúc nào cũng bừng lên như nắng mặt trời, vàng biếc như mùa thu đầy trai trẻ, để anh được ngắm em ôm bó hoa vào mỉm cười, để em như hòa vào sắc thu Hà Nội, hòa vào nỗi nhớ của anh.
Để anh đưa em đi qua trường anh, Bách Khoa bốn mùa xanh. Dọc khắp con đường xung quanh trường, có đầy hoa sữa đầu mùa, ngai ngái mà thơm lịm, không hăng hắc ám ảnh mỗi đêm về khi vào giữa thu, để anh và em lặng lẽ ngước nhìn những chùm hoa trắng mịn,li ti,chỉ một tháng nữa thôi là vương đầy tóc.
Để anh đưa em đi tìm mua cốm mới. Anh không thông thạo cốm làng Vòng, không thạo cách chọn…nếu em biết thì chọn giúp anh, mình sẽ ngồi cùng nhau thử vị, chọn lựa, và chọn thêm những quả chuối chín vàng ươm ăn cùng cốm, để vị thơm đọng lại trên đầu lưỡi, mãi chưa tan…
Để anh đưa em đi dạo cùng mùa thu Hà Nội, dù thật ra em mới là con gái Hà Nội, còn anh là chàng trai tỉnh lẻ nhưng mùa thu là của chúng mình, em là mùa thu của anh. Hãy bớt bận bịu lại em nhé, để anh đưa em đi…Nhanh lên kẻo mùa thu hết, để rồi anh lại phải lang thang một mình…

(Leo Phương)

2. Phố chiều nhớ em – Nguyễn Vĩnh Nam
Em có nghe không phố vắng chiều nay?
Phố nhớ em nên mưa buồn khóc đấy!
Phố nhớ em nên phố hờn giận lẫy
Không muốn cựa mình thức dậy trước bình minh.
Có những lần anh thấy phố lặng thinh
Rồi thở dài vươn làn gió nhẹ
Phố nhớ mùi tóc em nhớ từng bước chân nhỏ bé
Qua chốn này để lại chút thân quen.
Anh bước qua những con đường giờ đã cũ mèm
Nhấp từng ngụm cafe thật đắng
Khúc nhạc xưa giờ đã thôi dai dẳng
Ngọn cỏ vàng héo úa đìu hiu.
Anh một mình như ôm cả buổi chiều
Muốn tan chảy theo dòng người qua phố
Bầy chim chậm rãi không muốn bay về tổ
Phố vắng em phố giờ phủ rêu xanh.
 
(Nguyễn Vĩnh Nam)

Cũng bởi “ta yêu phố vì ở đó có người” nên sau khi chia tay một mối tình, có người chọn cách chạy trốn khỏi kỷ niệm. Làm sao ta có thể đối mặt với từng góc phố thân quen mà nơi nào cũng hiện hữu bóng dáng của người ấy? Phố vẫn như xưa, chỉ có lòng người là thay đổi. Sau những chuyến đi thật xa, thật dài, tưởng như lòng đã quên. Vậy mà khi về lại con phố ấy, lòng vẫn trào dâng một cảm xúc miên man khó tả…

3. Đừng về phố chiều nay – Lâm Hạ
Chiều nay phố trong như những tháng năm xưa, em về ngang phố, nhìn những chiếc lá vàng xoay trong gió, quán cóc vỉa hè vẫn đông những cô cậu học trò trong màu áo trắng tinh khôi, những chiếc xe đạp song song đi bên nhau. Phố của chúng mình ngày xưa đó, ngày em vẫn còn tung tăng trong tà áo dài trắng, ngày trên giỏ xe em bất chợt tím ngát với màu hoa bằng lăng ai đã vô tình gài vào. Phố ngày ấy đẹp quá phải không anh?
Phố nay đẹp hơn phố ngày chúng mình bên nhau nhiều lắm, đèn điện vàng sáng rực rỡ, lấp lánh như những ngôi sao ngày chúng mình cùng ngắm trong những tối ngoại khóa của trường. Ngày ấy em sợ những buổi học thêm về tối, đèn đường chẳng có như bây giờ, anh lo lắng chạy theo sau xe mà rọi đèn về đến ngõ nhà em, khoảnh khắc bên nhau ngắn ngủi ấy, ấm áp đến lạ lùng.
Phố nay đông hơn phố ngày chúng mình sóng đôi anh ạ, đường đi cũng thênh thang hơn rất nhiều. Học trò giờ đây cũng chẳng còn nhút nhát như chúng ta của ngày ấy, có thể tung tăng nắm tay nhau đi trên phố. Mình của ngày xưa ngay cả ánh mắt cũng chỉ dám nhìn nhau len lén, đến giây phút này vẫn thầm nuối tiếc rằng bàn tay ấy chưa lần nào em được nắm thật chặt để biết có ấm như hơi thở của mình ngày bên nhau không, em vẫn thầm trách mình ngốc nghếch vậy đó.
Phố nay chắc đã quên rồi ngày có em cùng chiếc xe đạp chẳng còn bằng lăng tím gài trên giỏ, đứng trơ trọi dưới gốc bàng nhìn về khung cửa sổ kia. Khung cửa sổ nhà của nhỏ bạn thân, có xe đạp của ai rất quen đang dựng trước ngõ, có ai đang cùng cô bạn nói những câu chuyện rất vui mà không hề biết có em đang lẳng lặng đứng nhìn qua. Phố ngày ấy đã giấu những giọt nước mắt vô tình lăn dài trên má, phố đã xoa dịu nỗi buồn của một trái tim mười bảy mới biết đến những rung động đầu đời bằng những cơn gió. Em đạp xe thật nhanh, ùa vào lòng phố, để phố cất giùm em những nỗi buồn mà chưa bao giờ em biết gọi thành tên. Phố hong giùm em những giọt nước mắt rất trong veo lần đầu tiên biết rơi cho một chàng trai chưa một lần nắm tay ấy, phố ngày ấy đã cất giữ những bí mật chỉ có em cùng phố biết thôi.
 

Chiều nay về ngang phố, mưa bay, những cánh hoa bằng lăng xoay xoay trong chiều loang nước, tím một góc trời, tím cả những giấc mơ của em một thời áo trắng, một thời mười bảy hồn nhiên mơ mộng. Phố nay lạ hơn phố ngày ấy nhiều lắm, cây bàng năm xưa em đứng một mình nhìn về khung cửa sổ ấy đã không còn. Ô cửa nhỏ ấy đã khép lại, đóa tường vi cũng thôi không còn khoe sắc bên thềm nhà ấy, người xưa đã mỗi người một nơi. Chiều nay chỉ riêng mình phố đón em để cùng em nhớ lại những kỷ niệm rất riêng mà em đã thầm gửi phố năm nào.
Phố chiều nay vô tình làm em nhớ lại những khoảnh khắc đã trôi qua vỏn vẹn mười năm. Em đã cười cùng phố, cùng những cảm xúc lần đầu trải qua trong đời. Những tháng năm qua có lúc nước mắt em lăn dài, cũng có những cảm xúc buồn vui cùng nhau ùa đến, nhưng với em, những ngày cùng phố của tuổi học trò ấy mãi mãi là những ký ức ngọt ngào, cùng hình ảnh một chàng trai có nụ cười đẹp như nắng hạ.
Phố chiều nay gọi em về với những nỗi nhớ không tên, có nắng rồi bất chợt mưa, có bằng lăng một màu tím nhớ, có tà áo trắng nào bay bay trong gió, có những chiếc xe đạp sóng đôi cùng quán quen để có thể nói những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối, rồi len lén nhìn nhau, cười ngây ngô. Phố ấy chỉ có mình em biết thôi, anh giờ đã bước trên những con phố xa lạ với em rồi, chắc gì anh còn nhung nhớ phố xưa anh nhỉ? Vậy thì anh hãy thênh thang cùng phố lạ, đừng về với phố chiều nay anh nhé, để mình em thong dong cùng những con đường quen, góc phố xưa thôi. Anh giờ về phố chắc cũng hóa người lạ rồi, thì dòng đời trôi, lòng người cũng chẳng còn níu giữ những gì đã thành cũ kỹ, em chỉ về phố chiều nay để nhớ chút thôi, chỉ một chút thôi.
Phố chiều nay là của em, em tự nghiễm nhiên nghĩ như thế, nên cứ thả lòng cùng phố, để gió thổi tung làn tóc rối, ùa vào một khoảng trời cất giữ những điều rất xưa nhưng vẫn long lanh của thời cắp sách đến trường. Thế nên anh đừng về với phố chiều nay, phố có mưa bay chỉ mình em nhớ chuyện của hai ta là đủ rồi, những chuyện chẳng bao giờ anh biết được đâu.
Chiều nay, có người về phố, bước những bước thật chậm dù dòng đời đã trôi nhanh hơn những vòng xe của ngày chúng mình còn chung đôi.

(Lâm Hạ)
Thời gian cứ mải miết trôi, trôi một cách vô tình, vô cảm, mặc kệ sự nuối tiếc của con người. Đến một lúc nào đó, người ta sẽ nhận ra chỉ có cách chấp nhận buông tay, sẵn sàng đối mặt với kỷ niệm thì tâm hồn mới có thể thanh thản.

4. Nếu vô tình chạm mặt nhau trên phố, ta sẽ dũng cảm để mỉm cười thật tươi – Đoàn Thị Cúc

Người ta nói, thành phố này là chốn xô bồ, bon chen đến ngột ngạt. Hà Nội nhỏ bé, muốn tránh ai cũng khó, vì đi vài vòng, lại chạm mặt nhau. Nhưng tôi yêu Hà Nội, một Hà Nội bình yên những sớm ban mai và thảnh thơi khi đêm xuống. Tôi yêu những con ngõ nhỏ vòng vèo, yêu những gánh hàng rong, những quán ăn vội bên đường cùng sự ồn ào quen thuộc. Có lẽ, khi yêu một ai đó, chúng ta thường yêu tất cả mọi thứ xung quanh của người ấy, huống hồ thành phố này là nơi ta hò hẹn, là nơi ta run run đón nhận nụ hôn đầu đời và những cái nắm tay vội vã. Hà Nội là thành phố của tình yêu.
Tuổi trẻ, ta rong chơi trên khắp mọi nẻo đường, Hà Nội ôm ấp tôi những tháng năm yêu đương sôi nổi. Ta yêu hết mình, ta chìm đắm trong men say tình ái, ta hẹn hò và ước nguyện. Cuộc sống tựa như một bức tranh muôn màu, lung linh và rực rỡ những ước mơ về một tương lai hạnh phúc phía cuối con đường. Nhưng tuổi trẻ cũng là lúc ta sai lầm, ta mắc lỗi, ta chưa đủ trưởng thành để hiểu và bao dung cho nhau, để rồi một chiều gió se lạnh đầu mùa, ta đánh mất nhau bởi những gì không tưởng. Hà Nội là thành phố của nỗi buồn và nước mắt.
 

Sau những tháng năm chạy theo mối tình vô vọng, ta mệt nhoài trong những nỗi hồ nghi, ta đánh mất niềm tin về chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích. Tất cả đọng lại là những đêm giày xé trong nỗi nhớ nhung và chênh chao những giấc mơ hụt hẫng. Nỗi cô đơn khiến trái tim ta ngạt thở. Ta ngụp lặn trong muôn mối tơ vò. Nhưng rồi những chiều như chiều nay, khi ánh nắng nhạt nhòa và gió làm rối tung làn tóc xõa, tôi đi lang thang trên những con đường quen thuộc, những con đường trước đây tôi bước đi tay trong tay với một người nay đã trở nên xa lạ. Tưởng như hơi ấm đôi tay ấy vẫn còn đây, nụ cười ấy vẫn trong veo và đôi mắt nheo đi vì nắng. Tưởng như tất cả mọi thứ vẫn đang chạm vào ta qua từng xúc giác và mơn man trên mi mắt đã ướt đẫm nước mắt nhiều ngày. Người ấy bây giờ, có lẽ đã nắm lấy một bàn tay khác, đã để vai làm chỗ dựa cho một mái đầu khác, vậy sao ta không còn thấy đau?
Có nhiều người sau những vấp ngã trong tình yêu bỗng trở nên cay nghiệt. Nỗi đau đớn khiến người ta sống ích kỉ hơn và họ tự giày vò mình bằng muôn lời than trách. Còn tôi thì chọn cách tha thứ cho người và tha thứ cho chính mình. Chẳng phải ngẫu nhiên mà trước đây ta đã yêu họ hơn chính bản thân mình, họ cũng đã yêu thương ta hết lòng. Hợp rồi tan, chẳng qua là phận chưa tròn, duyên chưa đủ, rẽ sang ngang để gặp được đúng người. Có muôn vàn cách đối nhân xử thế với người mà mình đã từng yêu, cớ sao lại muốn làm tổn thương nhau mãi, gương vỡ rồi, có hàn gắn lại được đâu. Độc thân cũng không hẳn là buồn, còn hơn cứ gán cho nhau cái danh phận, để rồi cô đơn trong chính những yêu thương hờn tủi.
 

Sau những vấp ngã, tôi tự cho mình cái quyền khóc đến khô nước mắt, thậm chí gào thét đến khản giọng, nhưng rồi tôi buộc mình phải đứng lên, mạnh mẽ hơn. Độc thân, hóa ra cũng không đáng sợ. Thay vì dành thời gian chăm chút cho một người, tôi dành thời gian để nâng niu chính mình. Những con đường ấy, tôi vẫn đi qua, những góc phố ấy, tôi vẫn thường xuyên lui tới, không phải để vớt vát những mảnh kí ức đã qua, mà để cho lòng mình thôi thổn thức, để rồi đến một lúc nào đó, thấy tâm hồn bỗng an yên.

Tôi đã không còn cảm thấy cô đơn nữa, khi mà tôi nhận ra xung quanh tôi vẫn luôn có những người bạn, những người mà tôi đã vô tình lãng quên khi dành toàn bộ thời gian và sự quan tâm của mình xoay quanh một người. Họ vẫn ở đấy, dõi theo tôi, và khi tôi mỏi mệt, họ lại đón tôi trở về trong vòng tay bè bạn. Những tối cuối tuần, thay vì sửa soạn áo quần cho buổi hẹn hò, tôi tự tay nấu một bữa tối thật ngon cho cả nhà và nhận ra nụ cười dãn ra trên khuôn mặt mẹ. Độc thân lại có những ngọt ngào mà tình yêu không đem lại được.
Sau những ngày đông dầm dề ủ dột, Hà Nội trở về bình yên và tinh khôi trong nắng. Và để rồi, dẫu chạm mặt nhau trên phố, tôi sẽ đủ dũng cảm để mỉm cười thật tươi…

(Đoàn Thị Cúc)

Nếu ai đã từng sống ở Hà Nội hẳn sẽ không quên được những góc phố mộc mạc và thân quen, đặc biệt là mùa thu Hà Nội. Thông qua những tâm sự, cảm xúc của các độc giả gửi đến chương trình, có lẽ các bạn cũng đã cảm nhận được phần nào vẻ dịu dàng, bình yên của mùa thu Hà Nội. Người ta vẫn thường nhắc đến Hà Nội như một chốn bụi bặm, đông đúc, bon chen. Thế nhưng những ai yêu Hà Nội vẫn luôn có hàng nghìn lí do để yêu thành phố này. Hà Nội cũng là nơi chắp cánh cho biết bao mối tình, có những mối tình đi đến trọn đời, có những mối tình đã tan vỡ theo dòng chảy khắc nghiệt của thời gian. Nhưng những kỷ niệm trong lòng phố một thời vẫn là những điều tốt đẹp sẽ theo ta suốt cuộc đời.

Giọng đọc: Chit Xinh
Techmix: Hằng Nga

( Nguồn: Blogradio.vn )

Xem thêm đề xuất

Cafe âm nhạc 12h – Mùa hè

RadioVn.Com – “Đẹp như ánh bình minh bừng lên giữa đêm tối …Đẹp như cánh đồng …

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *