Truyện đêm khuya – Truyện của tác giả Mai Tiến Nghị giản dị nhưng rất nhân văn về niềm vui tuổi già qua câu chuyện tình cảm của ông Soái. Vợ mất vì bệnh khi ông Soái mới ngoài 60 khiến ông thấy hụt hẫng, thiếu thốn về mặt tình cảm. Mùa xuân của ông Soái lại đến khi gặp được bà Na, một người quá lứa lỡ thì. Thế nhưng vợ chồng anh Sỹ, con trai ông không ủng hộ cha đi bước nữa nên tìm cách phá đám. Trong thời gian ông Soái bị ốm nặng, bà Na tận tình chăm sóc khiến vợ chồng Sỹ nhận ra suy nghĩ sai lầm của mình. Câu chuyện về hạnh phúc, niềm vui tuổi già của nhân vật ông Soái khiến không ít người thấy rằng mình cần quan tâm hơn tới tình cảm của cha, mẹ khi tuổi xế chiều. ..
Tiết Tiểu Hàn dưới mười độ lạnh thấu xương. Nước ao văn vắt thấy cả cá tôm lờ đờ ngắc ngoải. Ông Soái mặc áo bông to sụ đi xe máy, xách lủng lẳng con trắm cỏ đến gần bốn cân. Cái đuôi cá quét xuống lớp bụi mỏng trên mặt đường bê tông thành vệt dài ngoằn ngoèo như rắn lượn.
– Ông đi đâu đấy? Con trắm to nhể. Mà giời rét thế này cũng dám xuống ao bắt cá cơ à? Không khéo ốm thì khổ. Tay Thấn cắt tóc đứng ở đầu làng chặn xe lại hỏi.
Ông Soái vẫn ngồi trên yên xe, một chân chống đất, trả lời ấp úng răng miệng va nhau lập cập:
– À tớ… tớ…
Thấn nói ngay:
– Hiểu rồi hiểu rồi. Đem cá cho mụ Na nướng úp trấu chứ gì. Khéo nịnh thế. Rồi hắn nháy nháy mắt: Này có cưới thì cưới mau đi. Dùi dắng mãi, chúng nó phá dữ lắm đấy. Rồi Thấn ghé tai ông Soái thì thào. Chả biết hắn nói gì mà ông già đổ phịch người xuống đất, cái xe máy đè lên người. Thấn vội tri hô: Ối giời ôi! Rồi kéo cái xe lên, mọi người xúm lại, Thấn quát: Không ai được động vào! Toi bây giờ!
Mọi người thở phào thấy ông Soái mở mắt. Vừa lúc ấy, người ta thấy vợ chồng thằng Sỹ con giai ông Soái hớt hải chạy tới. Từ xa đã nghe đứa con dâu tên Thơm lạch bạch vừa chạy vừa bù lu bù loa: Ôi bố ơi là bố ơi! Làm sao mà phải khổ thế này. Vì đâu nên nỗi giời rét căm căm còn lội xuống ao đánh cá? Ối giời ơi vì đâu âm dương cách trở? Thằng con giai huỳnh huỵch chạy trước ngoái cổ lại quát: Im cái mồm. Tao vả cho rơi răng bây giờ. Bố tao đã chết đâu mà phải khóc.
Không biết có phải vì tiếng khóc của con dâu hay vì tiếng quát của con trai mà ông Soái mở mắt ngơ ngác rồi lồm cồm chống tay ngồi dậy.
Thấn nhìn ông Soái mở mắt thì hoàn hồn. Lạy giời. Lão mà chết thì mình có tội. Mà người đâu lại nhạy cảm thế cơ chứ. Vừa mới kể cho lão chuyện nhà lão một tí mà đã đổ đùng. May mà lão đội mũ bông áo bông nên không việc gì. Hú vía!
*
* *
Ông Soái năm nay tuổi ngót sáu mươi. Vốn là sĩ quan quân đội nghỉ hưu, nghe chừng làm gì to to, lương hưu những hơn tám triệu một tháng. Ấy vậy mà khổ, về hưu năm trước thì năm sau vợ bị ung thư rồi mất. Đứa con giai độc nhất là thằng Sỹ đã có vợ có con. Hai vợ chồng nhà Sỹ Thơm suốt ngày tay áo gió đưa nhưng được cái nết hễ ông bảo gì thì nghe răm rắp. Chắc sự ngoan ngoãn ấy là do số tiền lương hưu của ông phải chi chế cho cả nhà năm miệng ăn bởi như trên đã nói vợ chồng chúng vốn lười.
Cái sự lười lại nảy ra từ sự có học. Ngày còn ở trong quân ngũ, ông bảo bà, bằng giá nào cũng phải cho thằng con giai độc nhất ăn học cho tử tế. Vậy nên nó học được hết cấp ba. Nhưng cả ông bà đều không ngờ rằng cái sự yêu nó lại đến sớm hơn cả ước mơ vào đại học. Thằng Sỹ đầu mày cuối mắt với con bé Thơm ở xã bên từ năm lớp mười. Tốt nghiệp cấp ba chúng dắt nhau đi thi đại học. Giống đời đang đi học mà đã yêu thì chữ chẳng chịu chui vào đầu thành thử cả hai đứa đều trượt vỏ chuối. Bố con Thơm làm cán bộ trên tỉnh rắp tâm con gái phải vào được đại học nên lôi con bé về nhà ôn tập để tiếp tục năm sau thi lại. Nhưng kì vọng ấy không thành vì thằng Sỹ ngày ngày lượn vè vè xe máy đến trước ngõ huýt sáo rủ rê. Ông bố Thơm vác gậy đuổi vòng quanh xóm. Nhưng không thể ngày nào cũng chỉ ngồi canh con gái vì ông vẫn còn tại vị. Lợi dụng lúc bố Thơm phải lên cơ quan cuối tuần mới về, hai đứa rủ nhau ra ủy ban đăng kí kết hôn. Trai gái đến tuổi thì phải chấp nhận cho đăng kí, hơn nữa nhà con Thơm lại còn có ông chú đi cùng. Thực ra ông chú này thuộc thành phần nát rượu túi thủng, lại kèm bệnh sĩ nên thằng Sỹ biếu dăm chục nghìn là gật đầu khệnh khạng đại diện gia đình ngay lập tức. Dĩ nhiên ông cán bộ tra sổ hộ khẩu hai nhà thấy mọi thứ hợp lệ cùng với cái phong bì cũng hợp lệ nên cho đăng kí ngay tắp lự.
Hôm sau ông bố cái Thơm về không hề biết gì về việc con gái rượu đã yên bề gia thất. Thấy thằng Sỹ đứng đầu ngõ huýt sáo, ông cảnh giác giơ gậy, Sỹ biến luôn. Yên tâm quay về thì con Thơm cũng đã biến tự lúc nào. Hai đứa dắt nhau đi chơi qua đêm sáng hôm sau nữa mới thò mặt về. Ông bố điên tiết vác gậy đuổi thằng Sỹ rồi lôi con Thơm về vụt cho một trận và nhốt vào trong buồng.
Lát sau, công an xã đến yêu cầu ông thả con bé Thơm ra. Bố nó bảo: Con tôi tôi có quyền dạy. Tôi nhốt nó để nó học hành không cho đi với thằng mất dạy. Công an bảo rằng con ông nhưng là vợ thằng Sỹ, ông không có quyền đánh đập vợ nó. Ông bố cứng hàm mãi mới ấp úng: Trẻ con như chúng nó thì vợ chồng cái gì. Công an bảo chúng nó là vợ chồng có đăng kí kết hôn hẳn hoi. Chồng nó có đơn kiện ông đấy. Thả ngay vợ nó ra! Ông bố ớ người rồi hậm hực chấp hành pháp luật và lại còn bị phạt mấy trăm. Điên lắm. Ông từ mặt con gái. Vậy là hai đứa về ở với nhau mà chả cưới xin gì. Khi ông Soái nghỉ hưu về nhà thì chúng đã kịp tòi ra cho ông hai đứa cháu.
Tính tới giờ, ông Soái về hưu cũng đã được năm năm. Con cháu kề bên thì chỉ vui vẻ lúc ban ngày, còn đến đêm vợ chồng con cái nhà nó ríu rít với nhau, ông lại thui thủi trong căn buồng lạnh lẽo với cái màn cá nhân, chăn đơn gối chiếc năm canh trằn trọc. Mọi người xúm vào khuyên nhủ mối mai. Rồi ông quen bà Na.
Bà Na vốn bộ đội thời chiến tranh biên giới. Phục viên về quê nhưng quá lứa lỡ thì thành ra không chồng không con, đành lấy việc chăm con người ta làm niềm vui. Bà theo nghiệp nuôi dạy trẻ hơn hai chục năm, mới về hưu năm ngoái. Dáng người nhỏ nhắn lại ít phải dầu dãi nắng mưa nên ở bà mọi thứ còn gọn gàng căng mẩy trông như chỉ mới hơn bốn mươi. Giờ bà ở một mình chăm chút nhà cửa vườn tược nên cũng cô đơn. Càng cô đơn càng khao khát như ông Soái, vì vậy khi gặp nhau, cả hai như bị sét đánh, ưng nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Ông Soái về tuyên bố với hai vợ chồng con trai rằng mẹ mày thiệt phận đã hơn bốn năm rồi vậy bố sẽ đi lấy vợ. Hai vợ chồng Sỹ ngẩn người. Vậy ra ông già vẫn còn máu, còn khao khát. Mọi người trong họ hàng đều vun vào. Nào là ông ấy còn trẻ mới chưa đầy sáu mươi thì không thể ở vậy được, nào là con chăm cha không bằng bà chăm ông… Vốn sợ bố nên hai đứa không dám phản ứng gì.
Ông Soái thấy tất cả đều nhất trí thì phấn khởi lắm. Cách đây dăm hôm, ông sắm lễ rồi kéo bầu đoàn họ hàng, con cháu sang nhà gái gọi là lễ ăn hỏi. Cũng năm mâm lễ trầu cau bánh trái như thể thanh niên. Ông bảo rằng bà là gái tân nên cũng cứ phải nghi lễ đàng hoàng để cho họ hàng bên ấy khỏi tủi thân. Bà Na mừng rỡ, họ hàng anh em nhà bà cũng mừng rỡ vì năm mấy tuổi bà mới có hạnh phúc riêng mình.
Hai họ bàn nhau sang tuần thì tổ chức lễ cưới cho hai ông bà.
Nhưng…
Mọi sự khốn nạn lại bắt đầu từ cái chữ “nhưng”. Thủ phạm là hai vợ chồng thằng Sỹ. Vốn dĩ từ trước vợ chồng con cái nhà nó hoàn toàn sống dựa vào đồng lương của ông bố già, bây giờ ông lấy vợ thì chúng đâm lo. Gì mà chả lo? Lo rằng từ nay không được dựa dẫm, nhỡ bà mẹ kế về nhà quản lí hết tiền lương thì nhà nó chết đói. Lo nhỡ hai ông bà ấy mà lại sản xuất ra em bé nữa thì cái cơ ngơi này bị chia đôi. Lo nhỡ ông bỏ nhà sang ở với bà Na thì ai trông con cho mà tung tẩy. Lo thì phải tính. Vậy là chúng bàn nhau tìm mọi cách để phá.
Buổi chiều còn hoan hỉ tươi cười như một đứa con ngoan ở nhà bà Na trong lễ ăn hỏi thì buổi tối con Thơm vợ thằng Sỹ sang nhà bà thẽ thọt:
– Thấy cô hiền lành phúc hậu nên con rất chi là quý hóa. Vì quý nên con cũng xin được nói thật với cô. Cô đừng có xây dựng với bố chồng con…
Rồi nó kể lể nào là trông vậy đấy mà ông í nguyên tắc lắm, còn nhiễm cái kiểu chỉ huy trong quân đội nên giờ nào việc ấy, quát tháo ra lệnh suốt ngày. Nào là tính nóng như lửa, chửi bới mọi người như quân hầu đầy tớ. Nào là ki bo lắm, tháng tám chín triệu bạc mà chỉ đưa cho con chi tiêu có vài ba triệu còn là bia bọt tụ bạ với bạn bè… Nói chung là rất nhiều tật tội.
– Úi giời ơi cô không biết đấy, cháu khổ mà không thể kêu được với ai. Thằng chồng cháu giống tính bố – mẹ chồng cháu hồi còn sống bảo vậy, hơi một tí thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cháu vẫn bị ăn đòn thường xuyên, khổ lắm – Con bé sụt sịt quệt nước mắt và kết luận: Cô đang tự do tự tại một mình, vậy thì việc gì phải đâm đầu vào chỗ khổ!
Bà Na ngồi nghe mà lùng bùng lỗ tai, mặt bà tái dần. Bà đủ tỉnh táo để rút ra kết luận: Tính xấu của ông Soái thì bà chưa biết, nhưng chắc chắn bà về đấy cũng khó sống với vợ chồng con bé này.
Vậy là bà Na ngãng ra. Hôm sau ông Soái sang thì bà bảo có lẽ chúng mình không có duyên với nhau. Thôi anh về đi từ nay đừng sang đây nữa.
Ông Soái băn khoăn gặng hỏi, bà kiên quyết không giải thích gì thêm. Nhìn bà mặt nặng như chì, vị hôn phu đành thở dài buồn bã ra về.
Hôm trước còn vui vẻ, sao cô ấy ngãng ra? Hay là có đứa nào phá? Ông chắc chẳng có ai phá…vì mọi người trong gia đình họ hàng đều ra sức vun vào cơ mà. Hay là mình làm gì để Na phật ý? Có thể lắm. Làm cách nào để người ta không giận mình nữa? Nhưng chả nhẽ lại sang nhà nằn nì, vậy thì còn gì tư cách đàn ông. Cả đêm ông trằn trọc vì nhớ và vắt óc tìm cách lấy cớ sang gặp bà hỏi cho ra ngành ngọn.
Ông nhớ hôm đầu tiên được người bạn dẫn đến nhà Na. Lúc ấy bà đang hí húi nướng cá giúp ông anh cả chuẩn bị đám giỗ. Con cá trắm cỏ to đến dăm cân chứ không vừa mà bà xử lí ngon ơ. Nhìn bà thoăn thoắt tay dao tay thớt cắt thành từng khúc làm sạch sẽ lòng ruột rồi ướp gia vị ông đã thầm khen người khéo tay. Rồi cũng hai bàn tay ấy lấy nghệ tươi đã được giã nát xoa đều lên những khúc cá để nhuộm chúng thành màu vàng ươm. Rồi bà lấy lá ổi nhét căng vào bụng cá. Những khúc cá đều tăm tắp được bà xếp lên nền rơm mỏng thành một vòng tròn như thể người ta kết bông hoa, điểm giữa màu vàng của nghệ là màu xanh của lá ổi ngăn cách những khúc cá cho khỏi dính vào nhau. Chao ôi… đôi bàn tay khéo léo cứ thoăn thoắt như múa trước mặt làm ông thấy xôn xao trong lòng.
Bà mải làm không để ý vì tưởng ông là bạn của anh trai đến chơi. Có lẽ ông chăm chú theo dõi nên có thần giao cách cảm, lúc ấy bà mới ngẩng lên gặp ánh mắt ông nên bà ngượng nghịu như thiếu nữ mới lớn:
– Nhà anh chưa nướng cá úp trấu bao giờ à?
Ông cười:
– Tôi đi bộ đội từ bé, lần nào về cũng được ăn cá nướng úp trấu nhưng chưa biết làm bao giờ… bây giờ già rồi vẫn không biết cách làm. Hôm nào xuống ao bắt con cá sang nhờ cô dạy…
Bà bối rối rồi liếc sang ông:
– Già đâu mà già! Nhưng mà học khó lắm đấy. Bây giờ đến lúc nướng mới vất vả.
– Để tôi giúp. Không đợi bà có đồng ý hay không, ông xăng xái rút rơm trong khi bà hí húi rửa cái chậu nhôm to tướng. Sau khi lau khô cái chậu bà chụp nó lên cái bông hoa được xếp bằng những khúc cá: Anh châm lửa giúp em.
Minh họa: Ngô Xuân Khôi
Ông cầm nắm rơm châm lửa và để lên trôn chậu. Trời hanh, rơm khô gặp lửa cháy bừng bừng. Bà bốc từng nắm trấu rắc vào đám lửa rơm đang cháy. Cứ như vậy một người thả rơm một người rắc trấu… Ông nhìn sang thấy khuôn mặt bà đỏ ửng không biết vì lửa hay đang thẹn thùng. Bà liếc lại thấy mặt ông nhọ nhem những vệt đen đen bởi tro trấu quyện mồ hôi. Cả hai cùng cười cảm thấy gần gũi như thể đã quen nhau từ kiếp trước. Đến bao giờ mới chín cá, mới được ăn? – Ông hỏi. Bà kéo dài giọng: Còn lâu… phải sáu tiếng nữa. Ông bật bưỡng: Lâu thế cơ à, chờ được ăn cá nướng có lẽ già đi mấy tuổi. Bà nguýt ông rồi nhẹ nhàng: Phải chịu khó chờ thì cá mới đủ săn thịt và thơm.
Lát sau, mùi lá ổi nhuốm lửa nóng thơm lừng. Ông hít cái mùi thơm ấy mà tưởng tượng đến miếng thịt cá khô chắc đậm đà vị ngọt lừ chấm nước mắm gừng, thèm đến tứa nước chân răng.
Ờ nhỉ! Sao mình không nghĩ ra…
Vậy là sáng sớm kệ giời rét, ông húp nửa bát nước mắm rồi lội xuống ao. Ì ùm hàng tiếng đồng hồ, hai hàm răng khua lập cập mới bắt được con trắm cỏ này. Tắm rửa xong, đóng vội quần áo, ông treo con cá lên tay lái trực chỉ sang nhà bà.
Ra đến đầu đường thì lão Thấn chặn xe thì thào việc đứa con dâu vào khủng bố tinh thần vị hôn thê…
*
* *
– Nóng quá mình ạ.
Ông Soái ném nắm rơm vào đống than trấu đang ngún khói hừng hực, lửa bùng lên ngay lập tức. Ngọn lửa bốc cao đến hàng mét, hơi lửa tạt vào mặt rát rạt.
Bà Soái cười cười, hàm răng trắng đều lấp lóa sau ánh lửa. Lạ, lửa khói vậy mà bà ấy chẳng hề chớp mắt. Ánh mắt nhìn ông đăm đắm chất chứa thương yêu. Mà mình kêu nóng vậy mà bà ấy vẫn cười. Cả thằng Sỹ với con Thơm nữa, chúng lấp ló sau lưng mẹ nhìn nhau với vẻ mặt mãn nguyện rồi thì thào điều gì ông không nghe rõ. Đột nhiên chúng toác miệng cười khi con vợ đập vào vai thằng chồng rồi hất hàm về phía bố mẹ. Tiên sư nhà anh chị cười cái gì. Tôi kêu nóng với mẹ anh thì đã làm sao mà phải cười. Ông nghĩ thầm khi thấy hai đứa kéo nhau đi. Trước mặt ông bây giờ vẫn là khuôn mặt của người vợ. Mà hình như bà ấy nhìn ông đầy vẻ lo lắng. Gớm, người đâu mà cả nghĩ. Nóng một tí thì người ta kêu vậy chứ có làm sao mà phải lo. Ông mấp máy môi định nói nhưng thấy đắng nghét nơi cổ họng.
Nhưng bà ấy mất bốn năm nay rồi cơ mà… Ông Soái chợt nhớ ra. Thì ra mình đang sảng. Ông cố gượng dậy mà không sao cất mình lên nổi. Ông vươn tay, nó nặng như bị trói. Cố lên, mình phải cố lên. Ông hít một hơi dài vươn người ngồi dậy và chợt thấy tay mình chạm vào thứ gì đó mềm mại như tay phụ nữ. Ai nhỉ? Ông mở mắt. Khuôn mặt quen quen, đôi mắt quen quen. Trong đôi mắt ấy thấy ngân ngấn nước nhưng chứa chất niềm vui mừng.
– Na! Na đấy à! Ông kêu lên ngỡ ngàng và ngạc nhiên bởi giọng nói đùng đục nghe mơ hồ như không phải của chính mình.
Đúng là Na thật rồi.
Và ông thấy khuôn mặt của Na gần sát mặt ông hơn. Vâng em đây! Vậy là anh đã tỉnh lại rồi. Sỹ ơi, Thơm ơi… bố đã tỉnh rồi đây này – Bà quay lại gọi với ra nhà ngoài.
Ông cố đưa cả hai tay lên xòe bàn tay áp vào khuôn mặt của bà. Dù bàn tay còn ngường ngượng nhưng cuối cùng cũng gặp hai gò má nóng ấm mềm mại.
Và từ đôi mắt bà những giọt nước mắt tràn qua mi chảy vào lòng bàn tay ông nóng bỏng.
Hai vợ chồng Sỹ Thơm chạy vào, nhìn cảnh ấy cũng rưng rưng. Bà Na ngẩng lên nhìn thấy chúng. Bà ngượng nghịu cười trong cảm giác ngượng ngùng e thẹn.
Tự nhiên ông Soái thấy mình mạnh mẽ và khỏe khoắn hẳn lên. Ông ngồi dậy như không hề bị ốm đau gì. Chỉ có đầu vẫn còn hơi váng vất.
– Na sang đây lúc nào? Ông Soái hỏi khi đã tỉnh hẳn. Bây giờ thì ông ngồi đối diện với bà, bàn tay ông nắm chặt lấy tay bà như thể đang sợ bà sẽ bỏ ông mà đi.
– Đau! Gớm, nắm tay người ta chặt thế. – Bà đỏ mặt trả lời ông: Tôi sang tối qua – Bà hất hàm về phía vợ chồng Sỹ Thơm – Chúng nó đến nhà tìm sang. Gớm! Mình cả đêm mê sảng. Làm người ta khiếp khiếp là…
Ông rưng rưng. Vậy ra cả đêm qua bà đã bên cạnh săn sóc lo lắng cho ông.
Thằng Sỹ bẹo vào mông vợ cười. Con Thơm cũng cười. Hai đứa lủi ra ngoài nhanh như thỏ.
Bà Na thấy hai đứa vậy thì nói to ý chừng để chúng nghe thấy:
– Thôi giờ ông khỏe là mừng rồi. Tôi về…
– Vậy bây giờ mình về à. Ông thở dài. Im lặng một chút, ông xẵng giọng đầy vẻ giận dỗi: Về đi.
Bà Na ngẩng lên, không thấy vợ chồng Sỹ Thơm đâu thì ghé mặt ông thì thầm:
– Thì người ta phải về chứ. Tỉnh rồi, người ta về chứ ở đây ăn vạ à.
Ông rút tay khỏi tay bà làm như chưa nguôi cơn giận. Nhưng rồi đôi tay ông giang ra ôm bà kéo sát lại gần mình và vòng tay ấy siết chặt lấy như không muốn rời. Bà cũng đưa tay quàng lấy lưng ông. Hai khuôn mặt sát vào nhau, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.
*
* *
Hăm tám tháng Chạp trên đường làng, xe cộ và người đi lại như trẩy hội. Râm ran tiếng người đi xa về chào hỏi nhau, tiếng người làng đi mua sắm tết. Lớp khói xanh mờ từ những đống rấm trấu nướng cá phủ lên cả làng làm không khí ấm sực thoang thoảng mùi hương lá ổi như báo hiệu một cái Tết đã gần và mùa xuân đang thấp thoáng.
Lão Thấn cắt tóc bận túi bụi vì các ông già và bọn trẻ con cuối năm muốn chỉnh trang đầu tóc để sang năm mới. Đang hí húi cắt được một bên mái tóc của khách thì lão nghe tiếng lanh lảnh:
– Con chào chú Thấn. Gớm đông khách quá, Tết này thì chú nhọc tiêu.
Lão Thấn ngẩng lên thấy Thơm vợ Sỹ dừng xe máy trước cửa hàng đằng sau xe đèo cái bao không biết đựng cái gì mà thấy bên trong động đậy. Lão bỏ tông đơ xuống, bước ra cửa, hai tay đập vào nhau bèn bẹt như phủi bụi.
– Con cái Thơm đấy hử – Rồi lão hỏi như súng liên thanh: Bố mày khỏe hẳn rồi nhẩy? Nhà mày định chuối tao bữa cỗ đấy à? Giấu giếm không cho tao biết bố mày cưới xin à. Mà mày đi đâu về có cái gì giãy sùng sục trong cái bao thế kia?
Con bé nhăn răng cười rồi cũng nói một thôi:
– Cảm ơn chú. Bố cháu khỏe hẳn rồi. Bây giờ có mẹ Na nên cả nhà vui vẻ lắm. Chúng cháu cũng định làm to to một tí cho vui dưng mà mẹ cháu bảo bày vẽ tốn kém để tiền làm việc khác – Nó lè lưỡi lắc đầu: Ki bo thế đấy chú ạ. Bố cũng phụ họa với mẹ rằng chúng mày ngày xưa có cưới đâu mà vẫn ở với nhau vẫn lòi ra hai đứa con đấy thôi. Vậy nên chỉ có mấy bố con, mấy lị bên kia mươi người. Mấy mâm gọi là… làm hôm mùng chín vừa rồi. Bố cháu bảo mời chú Tết này sang uống rượu với cả nhà. Còn cái bao này cháu vừa mua được hơn yến trắm cỏ ở làng bên người ta đánh cá hồ, để mẹ cháu nướng ăn Tết. Chả là bố cháu thích cá nướng úp trấu mà. Chú sang nhá!
Lão Thấn dài giọng:
– Gớm cái mồm! Giờ thì một điều bố mẹ cháu, hai điều bố mẹ cháu. Tiên nhân chúng mày. Chả bù cho ngày nào đứng ra phá đám làm khổ ông bà í – Lão quay lại nói với ông khách đang nghển cổ chờ với cái đầu nửa rậm nửa quang: Ông ngồi đợi tí nhá!
Con Thơm cũng chẳng vừa:
– Tại chú đấy, không nói thì bố cháu làm gì biết mà tăng xông.
– Tiên nhân con này! Tao không nói thì người khác cũng nói, rồi ông ấy cũng biết. Mà không có tao thì chúng mày làm gì mà sáng mắt ra được.
Thơm ngẫm nghĩ. Đúng là ông Thấn không nói thì cũng không sáng mắt ra thật. Hôm ấy bố chồng đột quỵ thì cả hai vợ chồng cuống lên. Đưa bố về nhà mới thấy cái vất vả khi chăm sóc bố già ốm đau. Vợ chồng tất bật thuốc thang cháo lão hầu hạ. Nói dại bố có mệnh hệ nào thì cả nhà chỉ có đi ăn mày. Vậy nên chúng phải cố. Lại còn phải chăm hai đứa con nhỏ nữa. Trước đây bố còn khỏe thì cứ giao con cho ông rồi thoải mái tung tẩy. Bây giờ bận rộn vất vả nên sinh chuyện vợ chồng cãi nhau. Điên cả đầu. Lão Thấn nghe chuyện vào chửi chúng mày thấy ngu chưa. Ông ấy mà ốm lâu dài thì chúng mày khốn nạn đấy. Mà tao đồ chừng ốm vậy là lâu lắm đấy. Có những người mấy năm. Nghe vậy thì hai vợ chồng nhà Sỹ hoảng tam tinh. Mới có mấy ngày mà đã khốn khổ thế này rồi thì nói chi mấy năm. Lão Thấn mới thủng thẳng bảo chúng mày phải… phải… Chồng đẩy cho vợ, vợ đùn cho chồng. Đứa nào cũng ngại vì hôm trước dựng chuyện phá đám. Bàn mãi rồi cả hai đứa đèo nhau đến nhà bà Na xin lỗi.
Cũng may bà Na không chấp vặt. Mấy ngày nay bà đang nhớ ông và băn khoăn sao không thấy đến. Vả lại khi nghe ông Soái ốm thì bà lo lắng đến mức chả thèm để ý đến những chuyện vụn vặt làm gì. Bà tức tốc sang ngay. Có bà Na đến ông Soái cũng bình phục rất nhanh, nhanh đến nỗi vợ chồng Sỹ Thơm tưởng như bà là vị tiên đến cứu giúp bố mình, giúp gia đình mình.
Lão Thấn trước khi quay vào tiếp tục làm phận sự của mình còn hỏi vớt:
– Thằng chồng mày dạo này đi đâu mà ắng tiếng thế?
Thơm nghênh mặt:
– Nhà cháu đi học lái xe chú ạ.
– Xe đâu mà cần học lái?
Thơm lại tuôn ra một tràng:
– Úi giời ơi chú ơi. Mẹ cháu về tính toán đâu ra đấy. Bà bảo nhà này phải sắp xếp lại. Ông cứ như vậy thì sau này chúng nó làm sao mà tự chủ được. Chả nhẽ cứ lông rông mãi vậy à. Bà bảo chồng cháu phải đi học lái xe cho có cái nghề rồi bà cho vay mấy trăm để mua lấy cái xe để chạy chở nguyên vật liệu, giờ đang xây dựng nhiều. Mà mẹ cháu nhiều vốn phết chú ạ.
Lão Thấn gật đầu:
– Thì đã đành. Cả đời tích góp chứ ăn hoang phá hoại gì mà chả lắm vốn. Tiên nhân chúng mày. Liệu liệu đấy mà tính đường ăn quỵt.
– Quỵt thế nào được? Mẹ cháu bảo cho vay trả góp không tính lãi. Khi nào mua xe làm ăn được thì mỗi tháng phải giả bà đôi triệu. Hạn trong mười năm. Úi giời rồi bà còn bắt cháu phải học nướng cá úp trấu. Bà bảo món ấy giờ đặc sản, tập làm đi ngày thường đổ cho các nhà hàng, ngày tết làm đặc sản quà biếu, ai bây giờ cũng thích ăn đồ sạch đồ lạ. Các cháu thì để bà trông cho. Mà bọn trẻ nhà con cứ như ăn phải bùa phải bả suốt ngày léo nhéo bà ơi rồi bám lấy bà đến ông cũng phải phát… ghen. Thôi cháu về đây.
Đã gạt cái chân chống ngồi lên xe chuẩn bị nổ máy, Thơm như nhớ ra điều gì. Nó cười hì hì rồi đến gần lão Thấn nói nhỏ:
– Này chú ơi, các cụ nhà cháu vậy mà máu lắm nhá! Suốt ngày quấn lấy nhau, cười rúc ra rúc rích nói gì gọi gì cũng anh ơi, em ơi… tình củm lắm. Gớm cứ gọi là vui như tết.
Lão Thấn cũng cười rồi mắng yêu:
– Tiên nhân con bé này. Chứ lại không tình cảm để chúng mày tình cảm hết à. Chứ lại chả vui như tết… Tết thật rồi còn gì.
Con bé ngẩn người rồi rũ ra cười: Ờ nhỉ. Vậy mà cháu chả để ý gì sất.
Lão Thấn nhìn thấy nó cười vậy thì nghĩ: Đúng là cái loại phổi bò. Nhưng được cái tốt tính. Rồi lão ngẩn mặt. Hay là lão Soái giả vờ? Có nhẽ thế thật. Chứ làm gì có ai vừa ốm dậy lại khỏe roi rói ngay như vậy được. Khôn thế cơ chứ.
Nhưng mà thôi kệ lão. Nhà lão vui vẻ vậy thì mình cũng vui. Có lẽ phải sang nhà lão kiếm chén rượu để xem mụ vợ mới của lão nướng cá ngon thế nào. Chả gì thì lão ấy đã có nhời mời. Người ta mời thì mình phải đến. Ngày Tết cơ mà.
Tác giả: Mai Tiến Nghị – Giọng đọc: Vân Anh
Biên tập: Hoàng Hiệp